Chương 104: Rất Vui
Chương 104: Rất VuiChương 104: Rất Vui
Người mẹ dịu dàng không từ chối, Khương Tuệ Ninh lại thương lương với hai bạn nhỏ một chút, hai đứa nhỏ vậy mà lại đồng ý.
Quý Tử Thư cứ như vậy nhìn Khương Tuệ Ninh dùng hai tay trái và phải ôm hai bạn nhỏ trượt xuống dưới.
"Tử Thư, cậu tới thử xem, rất vui." Khương Tuệ Ninh đi xuống dưới thì chạy thẳng đến chỗ Quý Tử Thư, loại cảm giác trượt từ trên cao xuống này rất kích thích.
Quý Tử Thư không có muốn chơi cho lắm, xoay người định rời đi, kết quả là bị Khương Tuệ Ninh kéo lại, nói: "Thử xem đi mà, không đáng sợ."
Khi Quý Tử Thư đứng ở đỉnh cầu trượt, cậu còn đang suy nghĩ là tại sao mình lại lên đây?
Khương Tuệ Ninh thấy cậu đứng yên không cử động, nhiệt tình vẫy tay với cậu, lớn tiếng nói: "Tử Thư, mau trượt xuống dưới đi."
Cậu sợ giọng nói của cô sẽ hấp dẫn càng nhiều người đến đây, cắn răng một cái, nhận mệnh trượt xuống dưới.
Thật ra cũng rất vui.
Quý Tử Thư trượt đi trượt lại vài lần, sau đó còn ôm hai tiểu quỷ vừa rồi trượt xuống hai lần.
Khương Tuệ Ninh thấy cậu có vẻ đã thả lỏng một chút, lại tiếp tục dẫn cậu đi cầu treo. Câu treo chính là bốn, năm sợi dây xích sắt xếp thành một hàng, ở giả có một tấm ván gỗ rộng chừng năm ngón tay, cứ một thước là khảm một tấm ván gỗ trên dây xích sắt.
Có điểm giống cầu treo ở trận đoạt cầu Lô Định kia, loại này là dành cho trẻ tuổi lớn hơn một chút chơi, gan lớn thì trực tiếp dẫm lên ván gỗ đi qua, nhát gan thì bò qua.
Hình như Quý Tử Thư rất thích trò này, cậu đi tới xem vài lần, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh không đi lên còn bắt đầu kêu cô: "Dì không chơi trò này sao?"
Khương Tuệ Ninh có chút sợ độ cao, sợ hãi mấy trò treo trên không này. Hơn nữa tấm ván gỗ chỉ rộng có chừng đó, lỡ như dẫm không chuẩn thì rất dễ bị ngã xuống.
"Tôi không chơi, cậu chơi đi! Tôi đi chơi đánh đu." Khương Tuệ Ninh nói rồi chạy về hướng bàn đu dây bên kia.
Quý Tử Thư biết cô sợ, nên cũng không ép buộc cô chơi, cũng đi theo cô đi đến bàn đu dây bên kia.
Ở đây không có quá nhiều hạng mục trò chơi, hơn nữa cũng vô cùng đơn giản, chơi xong hai người lại đi vườn bách thú.
Thời đại này vườn bách thú còn không đóng kín mít giống như đời sau, vòng bảo hộ thoạt nhìn có vẻ thô ráp, Khương Tuệ Ninh luôn sợ lão hổ sẽ chạy ra.
Nhưng mà khi thấy mọi người bế trẻ nhỏ cũng đến rất gần để xem, cô cũng đi lên một chút.
Thật ra hiện tại vườn bách thú cũng có khá nhiều động vật, ngay cả quốc bảo cũng có, mặc dù chỉ có hai con, nhưng cũng không tệ, nuôi dưỡng tròn vo, không thua kém gì đời sau, bởi vì bên này thời tiết lạnh, nên người ta còn đặt biệt xây liều ấm cho bọn chúng.
Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng các hạng mục giải trí ở niên đại này không phong phú, sẽ chơi xong rất nhanh, không nhờ có lẽ là vì có ít lựa chọn, nên càng thuần túy hơn, ngược lại bọn họ chơi tới gần 5 giờ, công viên cũng đã thông báo đóng cửa mới lưu luyến không rời mà di ta ngoài.
"Hôm nay vui vẻ không?"
Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài vẫn mời Quý Tử Thư ăn kẹo hồ lô như cũ. Hiện tại có quá ít món ăn vặt có thể mua, một xiên kẹo hồ lô có vẻ cũng rất ngon.
"Tôi cũng không có không vui." Quý Tử Thư rất vui vẻ, nhưng cậu không muốn nói ra.
Khương Tuệ Ninh cảm nhận được Quý Tử Thư vui vẻ, chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi, thật là đứa nhỏ ngại ngùng.
Cô mặc kệ câu, thấy sắc trời không còn sớm nữa, cô định trực tiếp đi qua ngõ nhỏ đến trạm bắt xe buýt. "Ôi."
Hai người đang đi tới thì đột nhiên một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu xanh đen trùm khăn che đầu hoảng loạn bước tới, trực tiếp đụng vào Khương Tuệ Ninh.