Chương 105: Có Vấn Đề
Chương 105: Có Vấn ĐềChương 105: Có Vấn Đề
Làm cô lảo đảo một chút, người phụ nữ kia không thèm nói một câu xin lỗi mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Quý Tử Thư đi tới bắt bà ta lại, lạnh lùng nói: "Đụng vào người ta cũng không biết xin lỗi sao?"
Người phụ nữ kia quay đầu lại liếc mắt nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh đứng ở bên cạnh: "Xin lỗi đồng chí, tôi vội vàng về nhà nấu cơm, thật sự quá ngại ngùng, không làm cô bị thương chứ."
Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định nói không sao, nhưng không biết vì sao ánh mắt lại nhìn vào lòng ngực người phụ nữ kia.
"Chị gì ơi, con của chị bị rơi giày kìa."
Cô nhìn đứa bé được người phụ nữ này ôm vào trong lòng bị che kín mít đầu, giày lại bị rớt, trong thời tiết này để trống chân ra bên ngoài chạy về nhà sẽ không bị cảm sao?
Người phụ nữ kia nghe Khương Tuệ Ninh nói như vậy, ánh mắt hơi trốn tránh một chút: "Ôi, là tôi sốt ruột nghĩ trong nhà còn có mấy đứa nhỏ chờ tôi nấu cơm, xem tôi sơ ý này, rớt một chiếc giày lúc nào cũng không biết, cảm ơn đồng chí đã nhắc nhở." Nói xong bà ta vội vàng nhét chân đứa bé vào góc áo bông của mình.
"Đồng chí, cô xem tôi có thể đi được rồi chứ? Mấy đứa con nhà tôi còn đang chờ tôi về nấu cơm đâu."
Lúc này Quý Tử Thư còn chưa buồng người phụ nữ kia ra, lúc nói chuyện, lời nói của bà ta có chút đáng thương.
"Đương nhiên có thể, Tử Thư mau buông ra."
Quý Tử Thư nghe Khương Tuệ Ninh nói vậy lập tức buông tay ra, chờ người phụ nữ kia xoay người đi vào một hẻm nhỏ, Quý Tử Thư hỏi: "Đứa bé người phụ nữ kia bế không phải con của bà ta đúng không? Có khi nào là bọn buôn người không?" Vừa rồi cầu thấy ánh mắt của người phụ nữ kia luôn là né tránh, không hề giống người tốt.
"Cậu cũng nhìn ra sao?" Vừa rồi Khương Tuệ Ninh đã chú ý thấy người phụ nữ kia ăn mặc vô cùng thô ráp, mà ống quần lộ ra bên ngoài của đứa bé lại tất tinh xảo, trên chiếc giày còn chưa rớt kia còn có hình thêu.
Thoạt nhìn hoàn cảnh cuộc sống của hai người là hoàn toàn không giống nhau, còn có ánh mắt trốn tránh của người phụ nữ kia để lộ vẻ tàn nhẫn, có tám mươi, chín mươi phần trăm là bọn buôn người.
"Vậy vì sao chúng ta lại thả bà ta đi" Quý Tử Thư nói rồi muốn đuổi theo.
Khương Tuệ Ninh vội vàng giữ người lại, nói: "Loại buôn người này bình thường đều là có đoàn đội gây án, một khi gây rối là bọn họ sẽ nhào lên, hai người chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù cậu không sợ, nhưng lỡ như làm đứa nhỏ bị thương thì phải làm sao đây? Chúng ta cũng không biết trong tay bọn họ có bao nhiêu đứa trẻ, cái hẻm nhỏ bà ta vừa đi vào chỉ có một lối ra, rất có khả năng nơi đó chính là nơi trú ẩn của bọn họ. Tốt nhất là chúng ta cử một người ở lại canh chừng ở bên, một người đi báo công an."
May mắn cô đi đường luôn thích nhìn xung quanh, vừa lúc chú ý bên này mỗi một hẻm nhỏ đi vào nhà đều chỉ có một ngã rẽ.
Nhưng mà mặc dù chỉ có một ngã rễ, nhưng hiện tại báo cảnh sát không có điện thoại di động, chỉ có thể tự mình đi đến Cục Công An.
Như vậy hai người bắt buộc phải tách ra, không có giúp đỡ nhau.