[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Bọn Bắt Cóc

Chương 106: Bọn Bắt Cóc Chương 106: Bọn Bắt CócChương 106: Bọn Bắt Cóc

Trước kia nghe cô nghe mẹ nói vào thập niên 70-80, vụ việc lừa bán trẻ em hoành hành vô cùng hung hăng và ngang ngược, bọn họ thật sự là muốn tiền mà không muốn mạng, lúc nào cũng mang theo dao trên người.

Kỳ thật một người ở lại vẫn là có nguy hiểm.

"Dì đi báo công an, tôi canh giữ ở chỗ này." Quý Tử Thư nói mà không cần suy nghĩ.

Khương Tuệ Ninh không do dự, nói: "Cậu không được hành động thiếu suy nghĩ, canh giữ là được, nhất định phải nghe lời, biết chưa? Tất cả chờ công an tới."

"Mau đi đi, tôi sẽ không làm bậy." Quý Tử Thư đẩy cô một cái, nói: "Đi ra khỏi ngõ nhỏ này, rễ phải đi khoảng năm, sáu trăm mét chính là Cục Công An."

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn Quý Tử Thư một cái, không rề rà mà vội vàng ra đầu ngõ, trong lúc chạy, trái tim của cô đập "Thình thịch", hiển nhiên là rất hoảng loạn, nhưng cô lại không làm được gặp mà ngó lơ, trước kia cô đã xem rất nhiều tin tức trẻ em bị bắt cóc, lương tâm của cô không cho phép cô khoanh tay đứng nhìn, nhưng để Quý Tử Thư ở lại thì cô càng lo lắng hơn.

Cô cố gắng chạy thật nhanh, nhất định đừng xảy ra sự cố gì, nếu Quý Tử Thư bị thương, cô không biết phải ăn nói như thế nào.

Cho nên đoạn đường này Khương Tuệ Ninh chạy bằng hết sức bình sinh, gió lạnh sặc vào phổi khó chịu giống như bị kim đâm cũng không dám dừng lại.

Ở niên đại này việc truy quét bọn buôn người diễn ra rất mạnh mẽ, hơn nữa sau khi bắt được sẽ bắn chết, nhưng ích lợi quá cao, cho nên vẫn có rất nhiều người bí quá hóa liều.

Cho nên lúc Khương Tuệ Ninh chạy đến Cục Công An, bên kia đã trực tiếp cử hơn phân nửa người đến bên này.

Lúc tới là có xe, nên cũng nhanh hơn được một chút. Khương Tuệ Ninh nhìn đồng hồ, mới có mười mấy phút trôi qua.

Thời gian ngắn như vậy, chắc là Quý Tử Thư sẽ không xúc động đâu. Kết quả khi Khương Tuệ Ninh chạy đến vị trí tách ra lúc vừa rồi thì không nhìn thấy Quý Tử Thư, cô sợ tới mức không đứng vững, nếu không phải đồng chí công an ở bên cạnh đỡ cô thì có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi.

"Đồng chí Công an, nhanh lên.. Chính là hẻm nhỏ phía trước, có lễ chàng trai đi cùng tôi đã đi vào rồi." Khương Tuệ Ninh không cho công an đỡ mình, nhanh chân chạy về phía hẻm nhỏ mà người phụ nữ kia đi vào.

Một đám người cũng phân tán ra chạy về hướng đó bọc đánh, một đội công an xông vào phía trước, Khương Tuệ Ninh hoảng hốt đi theo sau. Khi đi vào sân thì nhìn thấy có ba, bốn người nằm trên mặt đất, trong đó có một người là người phụ nữ đã va Vào CÔ.

Người trên mặt đất đã trói buộc đơn giản.

Mà Quý Tử Thư vẫn còn đứng, cũng không thở dốc lấy một hơi.

Khương Tuệ Ninh hơi thả lỏng một chút, vội đi lên đẩy Quý Tử Thư một cái: "Sao cậu lại làm vậy? Không phải tôi bảo cậu đừng đi đâu sao? Tôi đã gọi công an đến nhanh như vậy, cậu thể hiện cái gì chứ? Cậu có biết là..."

Mấy chữ bọn họ có dao còn chưa kịp nói ra thì cô nhìn thấy vết máu trên ống tay áo của Quý Tử Thư, tức thù giữ chặt lấy cậu, lo lắng hỏi: "Cậu bị thương sao? Bị thương ở đâu?" Nếu là bị thương thì chắc chắn Quý Thần Nham sẽ lột da mình.

Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, vội xua tay nói,"Tôi không sao, đây là máu trên người bọn họ.”

Khương Tuệ Ninh vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một người nằm trên mặt đất nhảy dựng lên. Cô tưởng là gã muốn đả thương Quý Tử Thư, không chút nghĩ suy đã lập tức đẩy Quý Tử Thư ra, kết quả là vì sốt ruột nên đã làm mình trẹo chân, cũng may công an đang kiểm tra đã gạt chân làm gã ngã xuống.
Bình Luận (0)
Comment