Chương 107: Đón Về
Chương 107: Đón VềChương 107: Đón Về
"Dì không sao chứ" Quý Tử Thư vội vươn ta ra đỡ lấy nàng.
"Hít... Treo chân."
Quý Tử Thư....
Trên đường quay về Cục Công An, lúc này Khương Tuệ Ninh mới Quý Tử Thư động thủ sớm hơn là bởi vì cậu theo vào thì nhìn thấy mấy bọn buôn người kia cho mấy đứa trẻ đang khóc lóc kia uống thuốc mê, nhưng bọn người này hoàn toàn không khống chế, nhiều khi đứa trẻ có thể chất không tốt sẽ không thể sống sót, cho nên cậu bất đắc di phải ra tay sớm hơn.
Cũng may nơi đó không có nhiều bọn buôn người, một mình Quý Tử Thư vẫn có thể đối phó được. Lúc này Khương Tuệ Ninh mới xem như an tâm, thầm nghĩ cậu không hổ là ông trùm trong tương lai, mới mười lăm tuổi đã có thể nhanh chóng đánh ngã một đống bọn buôn người, chắc là BUFF vai chính.
Chờ trở về trong cục làm ghi chép xong xuôi, đồng chí công an mới nói với bọn họ là bên bệnh viện nói, may mắn hôm nay Quý Tử Thư ra tay sớm hơn, có một cái hài tử đã bị bệnh vài ngày rồi.
Vốn dĩ cậu bé đã tương đối suy yếu, nếu lại bị cho uống một liều thuốc mê lớn thì rất có khả năng không qua được đêm nay, mà cậu bé đó còn chưa đầy ba tuổi.
Trong giây phút này, toàn bộ văn phòng đều đồng thời phát ra tiếng cảm thán may mắn, có một số đồng chí công an đã bắt đầu khen ngợi Quý Tử Thư, không chỉ đã cứu lại mười ba gia đình, mà còn cứu lại một sinh mệnh nhỏ.
Làm Khương Tuệ Ninh cũng nở mày nở mặt, đang lúc cô vui vẻ thì nhìn thấy đồng hồ treo trên tường đã sắp đến 9 giờ rưỡi.
"Xong rồi, chúng ta còn phải về nhà nữa." Cô vừa dứt lời thì nhìn thấy có hai người đi từ cổng Cục Công An đến đây, người cao lớn đẹp trai đi đầu còn không phải ông chồng của mình, Quý Thần Nham sao, phía sau anh là thư ký Trần.
Hai người vừa mới đi đến cửa, cụ trưởng Chu trong lời nói của mọi người lập tức đến lên chào đón: "Thủ trưởng Quý, thư ký Trần, mời vào bên trong."
"Cục trưởng Chu, gây thêm phiền toái cho anh rồi."
"Thủ trưởng Quý khách khí quá rồi, hôm nay nếu không phải nhờ đồng chí Quý thì Cục Công An Đông Thành đã mất hết mặt mũi rồi." Cục trưởng Chu kể ngắn gọn lại việc hai người bắt được bọn buôn người, còn dẹp hang ổ của người ta cho Quý Thần Nham.
Lúc này Quý Thần Nham mới biết vợ mình dẫn theo con trai của anh đi làm chuyện gì. Đối mặt với lời khen bên Cục Công An, anh đều cười khẽ ứng phó, cục trưởng Chu cũng không dám làm chậm trễ việc vê nhà của người khác, chỉ trò chuyện mấy câu rồi thôi.
Quý Thần Nham di đến bên hai người, hỏi: "Dau không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Hai người đồng thời lắc đầu.
"Vì sao đứng một chân?" Anh nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, từ vào cửa anh đã thấy có một chân của cô chỉ nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Khương Tuệ Ninh: "Không chú ý nên bị trẹo chân một chút." Cô nói rất nhỏ, kỳ thật cô rất sợ Quý Thần Nham trách mình, rốt cuộc chuyện này rất nhiều nguy hiểm, Quý Tử Thư chính là con của anh, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Quý Thần Nham gật đầu nói: "Không có việc gì thì về nhà thôi."
Khương Tuệ Ninh nghe anh nói về nhà, bả vai lo lắng lập tức buông lỏng xuống, vừa định đi lại cảm thấy cơ thể chợt nhẹ.
Quý Thần Nham trực tiếp khom lưng bế người lên.