[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 108 - Chuong 108: 0M

Chuong 108: 0m Chuong 108: 0mChuong 108: 0m

Cảm giác không trọng lượng ap tới bất ngờ khiến Khương Tuệ Ninh đưa tay ôm cổ người đàn ông theo bản năng.

Quý Thần Nham cảm nhận được cổ tay trắng nõn nhỏ xinh của cô nhẹ nhàng đặt sau cổ mình, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay ôm chân cô dùng thêm chút sức để chỉnh vị trí của cô lên cao hơn.

Để đầu cô ngang bằng với đầu mình, như vậy thì cô chỉ cần dùng ít sức hơn để ôm cổ anh, cũng có cảm giác an toàn hơn.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy tư thế này như đang bế con nít vậy, hai cánh tay của anh tự động vòng thành chiếc ghế dựa vô cùng an toàn.

Mà cô ngồi trên cánh tay anh, một cánh tay vòng qua cổ anh rồi đan lại với cánh tay còn lại.

Cách này khiến hay người dựa vào gần hơn, cũng khiến Khương Tuệ Ninh thấy rõ diện mạo của Quý Thần Nham hơn.

Gương mặt anh sắc nét tuấn tú, trên gương mặt có loại khí chất thanh liêm chính trực, lịch lãm như vầng trăng, sáng ngời rực rỡ.

Khí chất sạch sẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng và thuần khiết.

Không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện câu nói "đá tích thành ngọc, tùng thẳng như châu". Thật ra Quý Thân Nham người này thật sự rất dễ khiến người ra sinh ra thiện cảm, đừng nói đến loại người ham mê những thứ trần tục như cô, chỉ cần vẻ ngoài này thôi đã khiến cô có lòng muốn làm xằng làm bậy rồi.

Mà khí chất và phẩm hạnh, giáo dưỡng tốt trên người anh mới càng khiến người ta thấy mê muội hơn.

Khương Tuệ Ninh nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi mình đến đây, từng chuyện từng chuyện thật sự có thể khiến người đàn ông trước mắt mất kiên nhẫn và thậm chí là lớn tiếng quát mắng, nhưng chưa lần nào anh làm thế, bao dung đến nỗi khiến người ta sinh lòng áy náy.

Ý thức trách nhiệm và sự tin tưởng thì càng không phải nói, chưa bao giờ anh tỏ ra nghi ngờ người vợ như mình, giao hết tiền bạc vào tay cô, từ lúc đó cũng chưa hỏi thăm lần nào.

Ánh mắt của Khương Tuệ Ninh không tự giác dừng lại trên mặt anh, Quý Thần Nham cũng ngây người dừng mắt lại trên gương mặt cô nhìn chằm chằm.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong đôi mắt anh là sự dịu dàng và kiên định.

Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác như tình coi bị bắt được nên hơi luống cuống, cô nhanh chóng thu mắt lại rồi cúi đầu giả vờ như đang nghĩ ngợi gì đó. Quý Thần Nham biết tính tình của cô nên không so đo, thấy cô xúi đầu thì cũng thu tâm mắt lại, nhìn mặt đường.

Chuyện Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh, thư ký Trần và Quý Tử Thư đã thấy nhiều nên không thấy lạ nữa, nhưng hành động này của anh lại khiến người trong văn phòng thấy lạ lẫm.

Đặc biệt là hai đồng chí nữ đang đứng sửa sang lại hồ sơ ở đẳng xa, nhìn thấy chuyện bên này thì dừng luôn việc trong tay lại, đẩy bả vai nhau lộ ra vẻ mặt cười hóng chuyện.

Mấy nhân viên thụ án khác cũng nhìn về phía bọn họ, chỉ là không dám nhìn nhiều, mới nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu giả vờ bận rộn.

Cục trưởng Chu cũng chú ý tới, ông không ngờ người từ trước đến nay không nể nang ai như Quý Thần Nham cũng có dáng vẻ thế này, có điều thấy vẻ mặt bình tĩnh của thư ký Trần, ông cũng khống chế vô cùng tốt biểu cảm trên mặt, còn đưa mấy người đi thẳng một đường ra tận xe.

Lúc ra ngoài Khương Tuệ Ninh nhịn không được co người lại một chút, buổi tối mùa đông của phương Bắc đúng là lạnh quá, gió đêm như những con dao nhỏ vậy.

Quý Thần Nham liếc mắt nhìn người trong lòng một cái, ôm chặt cô vào lòng hơn,"Lạnh à?”"

Hơi thở của anh khi nói chuyện lướt nhẹ qua gương mặt Khương Tuệ Ninh, dịu dàng vén lên một cảm giác tê dại.

Cô lại run lên một chút.

Quý Thần Nham không nói nữa, sải bước nhanh hơn để đến chỗ chiếc xe đậu ngoài cửa Cục Công An, từng sải chân dài hơn bình thường, giẫm lên mặt đường tạo ra tiếng "bộp bộp".

Trần Huy dẫn Quý Tử Thư chạy chậm theo sau, tới trước một bước mở giúp cửa xe.

Chờ bọn họ lần lượt lên xe rồi Trần Huy mới đi tới ghế lái.

Vào thập niên 70-80 thì lúc mười giờ, phần lớn mọi người đã lên giường đi ngủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment