Chuong 109: Quan Tam
Chuong 109: Quan TamChuong 109: Quan Tam
Mặc dù đèn đường trong thành phố vẫn còn sáng lên, nhưng ánh sáng này không rõ như tương lai, trên đường cũng không thấy có ai đi nữa.
Thư ký Trần lái xe với tốc độ nhanh, có đôi khi còn đánh tay lái khiến Khương Tuệ Ninh ngồi không vững.
Trên xe cũng không có ai nói chuyện, cô cũng không tiện nhắc thư ký Trần lái xe chậm lại.
Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn sang Quý Thần Nham, anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, không ngã trái ngã phải như mình, sống lưng thẳng tắp đĩnh bạt, quân trang màu xanh lá phẳng phiu đến độ không có một nếp gấp.
Ø? Anh không mặc áo khoác.
Khó trách vừa rồi cô thấy là lạ chỗ nào, cứ cảm thấy sao hôm nay Quý Thần Nham có gì đó khang khác, trời lạnh như thế mà anh chỉ mặc lớp quân trang mỏng manh, bên ngoài không phủ thêm áo khoác.
Anh không lạnh sao?
Khương Tuệ Ninh vừa định hỏi thử thì xe bất ngờ đổi hướng, Khương Tuệ Ninh trực tiếp té nhào vào ngực Quý Thần Nham.
Là loại cả người lộn nhào 90 độ vào lòng anh, còn không cẩn thận chạm vào cái chân bị trẹo, nhịn không được "ui da" một tiếng. Nhưng mà Quý Thân Nham đã nhanh chóng vươn tay đỡ lấy cô.
"Đụng trúng chân à?" Anh hỏi.
"Đụng trúng một tí" Khương Tuệ Ninh nhích cơ thể, tính dời cái chân bị thương đi, kết quả hình như Quý Thần Nham phát hiện suy nghĩ của cô, hơi cúi đầu cầm chân cô gác lên khe hở sau lưng ghế dựa của xe.
Sau khi làm xong thì tay anh ôm eo Khương Tuệ Ninh, kéo cả người cô vào lòng mình, dùng lực cánh tay vững chắc mạnh mẽ đỡ sau lưng cô, để tránh cô ngồi không vững.
Thấy cô ngồi ổn rồi anh mới nhỏ giọng nói: "Vừa rồi đang suy nghĩ về bọn buôn người nên không để ý đến em."
"Là em không cẩn thận." Đúng là Khương Tuệ Ninh đang ngây người, nếu không ngây người thì cô đã không bị ngã.
Quý Thần Nham thấy cô vội vàng giải thích, ánh mắt hơi dao động, sau đó lên tiếng nhắc nhở Trần Huy: "Thư ký Trần, chạy ổn một chút."
Trần Huy nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh từ kính chiếu hậu, rồi xin lỗi và giải thích: "Ngại quá lãnh đạo, tôi nghĩ ngài không có áo khoác nên muốn chạy nhanh để đưa mọi người về nhà."
"Không sao, tôi không lạnh."
À, đúng, vừa rồi Khương Tuệ Ninh đã muốn hỏi tại sao anh không mặc áo khoác ra ngoài, bị chuyện này cắt ngang nên suýt thì quên.
"Sao anh không mặc áo khoác thế? Trời này lạnh như thế lỡ như cảm lạnh thì sao, để em cởi khăn quàng cổ xuống cho anh đeo nhé." Nói rồi Khương Tuệ Ninh tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi quấn lên cho Quý Thần Nham.
Cái khăn quàng cổ này là cô cố ý chuẩn bị cho mình, vô cùng to và dày, dành riêng để chống lại mùa đông ở phương Bắc.
Dù sao bây giờ ngồi trên xe cô cũng không thấy lạnh.
Cô nghĩ rằng anh không mặc áo khoác là do lo cho con trai, có điều cô cũng được đón về, bốn bỏ năm lên có khác gì không mặc áo khoác là vì đến đón cô đâu, thế nên tất nhiên cô phải có qua có lại rồi.
Quý Thần Nham phát hiện Khương Tuệ Ninh là một người thuộc phái hành động, vừa dứt lời thì khăn quàng đã quấn được phủ lên người anh, chẳng mất bao lâu nhiệt độ ấm áp thuộc về cô đã bao vây lấy anh, anh muốn trả cho cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn không tháo xuống.
Trần Huy giương mắt nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, nói tiếp: "Cô không biết đâu đồng chí Khương, hôm nay lãnh đạo vốn tính về nhà ăn cơm, cuối cùng vì cuộc họp bị kéo dài, còn chưa ra khỏi Bộ tôi đã nhận được điện thoại từ bên phía công an, nói cô với Tử Thư ở Cục Công An, cô còn bị thương, thế là lãnh đạo không thèm lấy áo khoác đã đi mất rồi, hơn nữa lúc tới còn là lãnh đạo lái xe, bánh xe ma sát sắp cháy luôn."
Khương Tuệ Ninh lại hỏi: "Anh còn biết lái xe nữa à?"
Từ khi cô đến chỉ thấy Quý Thần Nham hoặc có tài xế rước, hoặc là hai vị thư ký lái xe, còn tưởng rằng anh không biết nữa cơ.
Cô vừa nói xong câu này thì trong xe lặng đi một lúc, đặc biệt là biểu cảm trên mặt thư ký Trần có hơi kỳ lạ.
"Cô đừng xem thường lãnh đạo chứ đồng chí Khương, máy bay chiến đấu ngài ấy còn lái được thì ô tô có khó gì?"
"Hả?" Khương Tuệ Ninh tò mò nhìn Quý Thần Nham, anh chuyển từ không quân sang lục quân à?