Chương 110: Chu Đáo
Chương 110: Chu ĐáoChương 110: Chu Đáo
Thư ký Trần vừa nói xong thì cả Quý Tử Thư cũng quay đầu nhìn cha mình một cái, biểu cảm trên mặt cũng là sự kinh ngạc.
Không phải chứ, cả Quý Tử Thư cũng không biết chuyện này sao?
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ tò mò của bọn họ, nhìn thoáng qua Trần Huy rồi nói: "Tập trung lái xe đi"
Lời này rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện trước kia, thư ký Trần cũng phát hiện là mình lỡ lời rồi, yên lặng lái xe, vốn muốn giúp lãnh đạo kiếm chút thiện cảm trước mặt đồng chí Khương, kết quả hình như nói nhiều quá rồi.
Khương Tuệ Ninh cũng biết điều không quấn lấy hỏi tiếp, cô hỏi chuyện này cũng không có tác dụng øì, chỉ là cô khá tò mò, tại sao anh lại chuyển từ không quân sang lục quân.
Dì Lưu ở nhà hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ biết là ba vị chủ nhân trong nhà chưa ai về cả, thư ký bên Bộ đã gọi điện thoại tới, bà còn tưởng đồng chí Qúy dắt đồng chí Tiểu Khương và Tử Thư ra ngoài ăn cơm.
Kết quả khi nhìn thấy đồng chí Quý ôm đồng chí Tiểu Khương bước vào còn quan tâm hỏi: "Mọi người về rồi sao đồng chí Quý? Đồng chí Tiểu Khương bị sao thế?" Đôi mắt của đồng chí Tiểu Khương đang mở thật to, vậy thì không phải đang ngủ rồi.
"Cô ấy bị trẹo chân, dì Lưu chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người trước đi."
Quý Thần Nham nghe tiếng bụng Khương Tuệ Ninh kêu rột rột, nên vào nhà đã để Khương Tuệ Ninh ngồi xuống ghế trước bàn ăn rồi dặn dò dì Lưu.
"Được." Dì Lưu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Mọi người đều đói bụng, đặc biệt là Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, phải nói là ăn như hổ như sói.
Chờ sau khi ăn xong Khương Tuệ Ninh mới cảm thấy như mình được sống lại, ngồi dựa vào ghế phát ra tiếng kêu thỏa mãn, sau đó lôi kéo dì Lưu nói: "Dì Lưu à, dì có biết là hôm nay Tử Thư phá huỷ một ổ buôn người không, cứu mười mấy đứa bé đấy."
Khương Tuệ Ninh nói tới chuyện này thì kích động, kể lại một lần sự tích anh dũng của Quý Tử Thư sống động như thật, đặc biệt là khi một mình cậu lẻn vào ổ của kẻ địch, tuổi còn nhỏ nhưng không sợ nguy hiểm, dùng tay không lật đổ hang ổ của bọn buôn người.
"Dì đừng nói nữa" Quý Tử Thư cảm thấy Khương Tuệ Ninh nói khoa trương quá, cái gì mà vượt nóc băng tường, một mình chống lại cả ngàn người, cậu nghe xong mà đỏ hết mặt.
Khương Tuệ Ninh không để ý đến cậu mà tiếp tục lôi kéo dì Lưu để nói: "Chắc dì Lưu không biết đâu, đến công an cũng phải khen Tử Thư còn trẻ mà dũng cảm đến thế. "
Dì Lưu nghe xong chỉ thấy hú hồn hú vía, bà kéo hai người tới kiểm tra một chút rồi vội vàng hỏi: "Hai người không bị thương chỗ nào chứ, có phải chân cô bị thương là do bọn buôn người làm không đồng chí Tiểu Khương?"
"Không phải không phải, là do tôi không cẩn thận để trẹo chân thôi." Khương Tuệ Ninh ngượng ngùng nói, mình vừa động chân đã trẹo mất tiêu, hỗ trợ như cô vô dụng quá.
"Có nặng lắm không?"
"Không nặng không nặng, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Vậy để tôi đi tìm thuốc bôi chấn thương, tôi bôi cho cô."
Lần này thì Khương Tuệ Ninh không từ chối, cô cảm thấy vẫn nên bôi tí thuốc, mặc dù không đau lắm nhưng cô không dám dùng quá nhiều sức.
Dì Lưu vừa dứt lời thì thư ký Trần đã mở miệng,"Dì Lưu không cần tìm thuốc trong nhà đâu, chỗ của tôi có thuốc chấn thương mang từ Bộ tới."
Không hổ là thư ký thân thiết của lãnh đạo, chuẩn bị mọi chuyện chu đáo hết. Thuốc bôi chấn thương trong Bộ luôn là hàng tốt, thế nên dì Lưu không đi tìm thuốc nữa, mà hỏi Khương Tuệ Ninh: "Không phải hai người đi ra ngoài chơi sao? Sao muộn thế này rồi gặp bọn buôn người?”
Dì Lưu vừa nói xong thì Quý Thần Nham buông chén đũa vừa cầm lên xuống, anh liếc nhìn hai người một cái: "Hôm nay ra ngoài chơi?"
"Ừ, em với Tử Thư đi công viên và sở thú bên Thành Bắc ấy."
Thành Bắc? Quý Thần Nham nhớ rõ lần trước thành phố tấn công bọn buôn người cũng là bắt ở bên Thành Bắc, bây giờ chưa đầy ba tháng đã ngóc đầu dậy lại.