[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111: Không Có Giới Hạn

Chương 111: Không Có Giới Hạn Chương 111: Không Có Giới HạnChương 111: Không Có Giới Hạn

Bên đó có công viên và sở thú, lại là khu nhà ở của xưởng nên nhiều con nít, chắc đó là lý do mà lần nào bọn buôn người cũng chọn bên kia.

Khương Tuệ Ninh thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh tức giận, nghĩ thầm không lễ ra ngoài chơi một chuyến cũng không được à?

Chẳng lẽ là đang trách cô nhiều chuyện dắt con trai anh đi gặp nguy hiểm?

Lúc cô đang tính giải thích thì Quý Thần Nham đã nói,"Chơi vui không?”

"„. Chơi vui."

Quý Thần Nham gật đầu, không nói gì.

Ăn cơm xong thư ký Trần để lại thuốc rồi rời đi, Quý Tử Thư cũng quay về phòng mình.

Khương Tuệ Ninh là người bị thương, nên vẫn được ôm lên lầu như cũ.

Sau khi thay đồ ngủ xong thì cô vệ sinh cá nhân đơn giản, rồi phát hiện hình như cổ chân mình sưng to hơn nhiều quá, cô vươn tay nhấn một cái, đau đến nỗi "ui da" hít hà.

Quý Thần Nham vẫn luôn ở ngoài cửa chờ cô vệ sinh cá nhân xong, nghe thấy tiếng hít hà của cô thì gõ cửa,'Khương Tuệ Ninh, vệ sinh cá nhân xong chưa?”

"Xong rồi." Tôi vào đây." Quý Thần Nham vừa nói xong, liên đẩy cửa đi vào thì thấy cô đang để chân bị thương lên trên một chiếc ghế nhỏ và đang nhìn chằm chằm vào cổ chân mình.

Anh bế cô ra ngoài rồi đặt lên trên giường, sau đó lấy ra lọ thuốc mỡ mà vừa rồi thư ký Trần đưa, bóp ra lòng bàn tay xoa đều rồi nắm lấy cổ chân cô nhẹ nhàng xoa ở vị trí còn đang bị sưng, để cho thuốc mỡ dính hoàn toàn lên chỗ đó.

Vừa rồi Khương Tuệ Ninh tự mình sờ đã cảm thấy đau đớn, nhưng bây giờ khi Quý Thân Nham bôi thuốc như vậy nhưng cũng không đau chút nào, hơn nữa lòng bàn tay anh còn có vết chai, tuy không phải quá dày nhưng cảm giác có hơi cứng, khi xoa vào chân, cô còn cảm thấy có chút ngứa.

Quý Thần Nham ngẩng đầu lên nhìn cô,"Em sợ đau không?”.

"Không sợ... AI”

Khương Tuệ Ninh cho rằng làm như vừa rồi đã được tính là xoa thuốc, cho nên cảm thấy cũng không đau, ai ngờ câu hỏi cùng hành động vừa rồi của anh đều là lừa gạt, hai chữ không sợ cô còn chưa nói xong thì đã bị tiếng kêu đau lấn áp.

Nước mắt cũng nhịn không được, không ngừng lăn ra.

Không đợi cơn đau dữ dội đó tiêu tán xong, Khương Tuệ Ninh vừa nghĩ vừa sợ liền liên tục lùi về phía sau, không ngừng giãy giụa bàn chân đang bị người đàn ông kia nắm,"Không cần, không cần bôi, đau quá."

Trước kia khi cô chạy bộ bị trẹo chân, cũng không có xoa thuốc liền để nó tự khỏi.

Cô tình nguyện chờ đợi vết thương của mình tự khỏi, chậm một chút cũng không sao.

Quý Thần Nham cũng không buông chân cô ra, chỉ là lực trên tay cũng không dùng, tuy nhiên cũng không cho cô cơ hội để có thể giãy ra,"Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ tay hơn."

"Không muốn, không muốn, không cần bôi nữa có được không, em không đau, ngày mai tỉnh dậy chắc hẳn sẽ tiêu sưng."

Khương Tuệ Ninh đã không còn tin nữa, kiên quyết từ chối, cô thật sự rất sợ đau.

Cô vừa nói còn vừa duỗi một tay đẩy tay anh ra.

Qúy Thần Nham bật cười nhìn người đang lừa gạt trước mặt, cổ chân cô không tổn thương đến xương, nhưng đã sưng lên, nếu không bóp cho máu bầm tản ra thì về sau đi đứng chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng, tuy là không đến mức què chân, nhưng chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ tái lại.

Vì vậy mặc dù biết cô không thể chịu khổ, lại sợ đau, nhưng bây giờ không phải lúc mà anh có thể mềm lòng được.

Nên chỉ có thể nghĩ cách dời sự chú ý của cô,"Có muốn đồ gì không?" Khương Tuệ Ninh không hiểu anh đột nhiên chuyển sang chuyện khác là có ý gì, mày cô hơi nhíu lại hỏi anh: "Có ý gì?"

"Muốn gì thì hiện giờ có thể nói cho tôi biết, giờ em muốn gì tôi đều có thể cho em."

Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện như vậy? Khương Tuệ Ninh vừa định nói không muốn xoa bóp chân nữa.

Không ngờ Quý Thần Nham như là nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, anh trước cô một bước nói ra,"Chuyện xoa bóp chân này không tính, căn cứ vào ý của chuyện này đi, nếu em đồng ý cho tôi xoa bóp chân thì tôi sẽ cho em đồ."

"Không giới hạn gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment