Chương 113: Xoa Bóp
Chương 113: Xoa BópChương 113: Xoa Bóp
Khương Tuệ Ninh cắn môi gật đầu, thật sự là rất đau, như là đâm vào tim cô vậy, cô cảm giác bản thân mình đau như là chết đi sống lại vậy, rõ ràng lần trước bị trẹo chân cô cũng không có việc gì, sao bây giờ lại có thể đau đớn đến như vậy?
Hơn nữa trong lòng còn trống rỗng, phảng phất như là đã mất đi cái gì đấy hoặc là chưa đạt được gì đó, dù sao lúc này cô cũng đã bị đau đến mức đầu óc trống rỗng không biết rõ chuyện gì hết.
Quý Thần Nham đứng lên, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa về phía người còn đang phiền muộn đau đớn bên kia nói: "Tôi còn có một tòa nhà biệt thự ở Bắc Kinh, chờ thêm mấy năm nữa chúng ta về đó, tôi sang tên nó cho em."
"Hả?" Khương Tuệ Ninh đang lấy khăn tay lau nước mắt liền dừng lại một chút.
Cô mở to đôi mắt vô tội của mình nhìn từ trên xuống thấy người đàn ông của cô.
Không phải là cô xuất hiện ảo giác chứ?
Ở Bắc Kinh anh còn cả biệt thự, và sau này giá trị của một căn biệt thự này có thể lên đến hàng trăm triệu đó?
Sau đó, anh còn muốn cho mình căn biệt thự này?
Đúng vậy, đúng vậy rồi! "Anh không lừa gạt em chứ?" Khương Tuệ Ninh nghĩ hẳn không phải là đang nằm mơ chứ.
Quý Thần Nham hỏi lại cô,"Tôi đã lừa gạt em sao?”
Hình như là không có, ít nhất là về mặt tài chính này anh cũng chưa từng lừa gạt cô.
"Vậy biệt thự kia của anh có to không? Nằm ở vị trí nào..."
Khương Tuệ Ninh thật đúng là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, cô còn nói chờ sau này kinh tế mở cửa, bản thân cô sẽ tự mình kiếm tiền mua, không nghĩ đến bây giờ còn chưa bắt đầu nghĩ kế hoạch kiếm tiền thì đã liền có biệt thự đến trước rồi.
"Chân không đau nữa chứ?”
Anh nhìn tinh thần của người trước mặt, mặt cũng không thèm lau, khăn tay thì ném ở một bên, nước mắt ở khóe mắt cũng chưa rơi xuống được, như thể che dấu một nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng không che giấu được bởi vì đôi mắt của cô đã được rửa sạch sẽ bằng nước mắt, giống như là bầu trời sáng bừng lên sau cơn mưa vậy, nó trong trẻo một cách lạ thường, cả người cô trông trong sáng đến mức chói mắt.
"Ha ha, không đau nữa."
Khương Tuệ Ninh cảm thấy thật là thần kỳ, từ sau khi nghe anh nói sẽ để lại cho cô căn biệt thự kia, chân cô cũng không còn đau nữa, cô đưa tay ấn vào một chút, đúng là không còn cảm thấy quá đau.
Quý Thần Nham chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tư của cô thật sự quá đơn giản.
Bởi vì nhận được sự đồng ý của Quý Thần Nham, nên sang ngày hôm sau Khương Tuệ Ninh đã tỉnh dậy vô cùng sớm.
Một chân vừa đi vừa nhảy xuống tầng, dì Lưu thấy cô như vậy liền nhanh chóng chạy lại đỡ cô, bà ấy nói: "Sao lại xuống dưới này, đồng chí Quý không phải bảo cô ở trên tầng nghỉ ngơi sao? Tôi đang muốn chuẩn bị đồ ăn đem lên tầng cho cô đây."
Khương Tuệ Ninh được dì Lưu đỡ lại ngồi ở bàn ăn/"Ở trên tầng buồn chán lại không thoải mái, hơn nữa chân cháu cũng gần khỏi rồi, phải vận động nhiều một chút mới có lợi cho việc khôi phục.
Dì Lưu cười cười cũng không nói gì, chỉ đi vào nhà bếp lấy bữa sáng cho cô.
Sau khi nhìn cô ăn cơm xong, bà mới nói: "Đồng chí tiểu Khương, cô ăn cơm xong rồi có muốn lên tầng nghỉ hay là ở phòng khách?"
"Cho cháu ở phòng khách đi, dì Lưu, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, cô muốn lên tầng thì tôi đợi cô ăn xong rồi dìu cô lên tầng lại, rồi đi mua đồ ăn, nếu bây giờ tôi sẽ đi, thì cô cứ ăn đi, ăn xong để đó là rồi bao giờ về tôi thu dọn."
"Cháu không lên tầng." Khương Tuệ Ninh nói. "Được, vậy trước hết tôi đi mua đồ ăn đã." Di Lưu nói xong liền bỏ tạp đề ra, rồi xoay qua lấy chiếc giỏ đi chợ.
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, hôm nay vẫn chưa đến 8 giờ, sao sớm như vậy đã đi mua đồ ăn?
"Dì Lưu, sao hôm nay dì lại đi mua đồ ăn sớm như vậy?"