Chương 114: Dưa Chua
Chương 114: Dưa ChuaChương 114: Dưa Chua
Dì Lưu lấy giỏ đi chợ ra, nói: "Tôi vội đi mua hai cái móng lợn về hầm canh, nghe nói ăn gì bổ nấy, không phải chân cô đang bị thương sao, về làm cho cô tẩm bổ."
"Ôi, cháu chỉ là bị trẹo thương chân, dựa vào cách nói này dùng cũng hiệu quả sao?"
"Chắc chắn là dùng được, tôi đi trước, đến chậm sợ không mua được. Dì Lưu vừa đi ra cửa vừa cầm theo cái giỏ đồ.
Khương Tuệ Ninh ăn cơm xong, thì thử ấn vào chân mình, chỉ cảm thấy có chút đau nhẹ, không quá rõ, nhưng mà khi đi nếu quá sức thì vẫn sẽ có cảm giác.
Cô nhìn thoáng qua, hình như là không sưng lên to quá, xem ra tối hôm qua nhịn đau chịu một trận xoa bóp như vậy xem như cũng có tác dụng.
Hôm nay vì nghĩ trong nhà đang có người bị thương, vì vậy dì Lưu nghĩ để một mình đồng chí tiểu Khương ở nhà cũng không yên tâm lắm, cho nên lúc mua đồ ăn cũng không chậm trễ chút nào, nhanh chóng chọn đồ sau đó lấy tiền giấy ra thanh toán rồi đi về nhà luôn.
Khi ra ngoài thì bà ấy gặp ngay một người quen trong đại viện,"Dì Lưu, sao hôm nay mới sớm vậy đã đi mua đồ ăn?"
Người chào hỏi với dì Lưu chính là người vợ của một quân nhân, tên là Triệu Xuân Mai, làm việc ở bệnh viện Tam Bộ.
"Hôm nay chị Triệu cũng không phải đến bệnh viện à?"
"Hôm nay đến lượt tôi được nghỉ." Triệu Xuân Mai đẩy xe đạp đi, đầu xe còn treo một giỏ thức ăn lớn.
Dì Lưu nhìn thoáng qua giỏ đồ ăn của bà ấy,'Khó trách hôm nay lại đi mua đồ ăn sớm như vậy"
"Đúng vậy, sáng sớm toàn đồ tươi sống, hơn nữa nhà tôi gần đây vô cùng kén ăn, một hai đòi ăn cá, nên tôi mới phải vội đi sớm để mua được mẻ cá tươi này."
Triệu Xuân Mai cũng quen biết nhiều người, hơn nữa biết chuyện dì Lưu làm việc ở nhà họ Quý, nên càng đối xử với dì Lưu nhiệt tình hơn.
"Dì Lưu, sao hôm nay chị lại đi mua đồ mua đồ ăn sớm như vậy?"
"Đồng chí tiểu Khương tối hôm qua bị thương ở chân, nên tôi vội đi mua hai cái móng lợn hầm canh cho cô ấy."
Triệu Xuân Mai nhìn thoáng qua bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Là vì tối qua bắt người lái buôn kia xong bị thương sao?”
Dì Lưu không nghĩ tin tức lại bị truyền ra ngoài nhanh như vậy, nhưng mà nghĩ lại nếu bọn buôn đó biết chuyện phát khùng lên, xong lại biết được chuyện này thì sẽ trả thù bọn họ, vì vậy liền mỉm cười nói,"Gì mà lái buôn? Cô ấy ra ngoài đi dạo xong không cẩn thận bị trẹo chân thôi."
Triệu Xuân Mai cũng cười cười, biết là dì Lưu là người kín miệng nên cũng không hỏi tiếp nữa, mới sáng sớm, còn chưa đến sáu giờ lão Hà nhà chị ta đã phải nhận nhiệm vụ, đưa người phối hợp với cục công an Đông Thành thăm hỏi một lần, chính là muốn đem hết bọn buôn người của Đông Thành bắt hết một lượt.
Chị ta nghe chính lão Hà nói, Quý Thần Nham coi trọng như vậy là bởi vì tối hôm qua vợ anh và con trai cùng bắt bọn buôn người đó, thậm chí vợ anh còn bị thương.
"Dì Lưu, tôi đạp xe đưa dì trở về, không phải dì đang nói phải vội vàng về nhà chăm sóc người sao, đi như vậy đến nhà cũng chậm trễ mất rất nhiều thời gian rồi.
Di Lưu suy nghĩ chút rồi nói"Được, vậy đành phiền em dâu Triệu rồi."
"Nói phiền với không phiền gì đâu, chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa hôm nay tôi còn muốn hỏi dì lần trước chỉ tôi cách làm món cá om dưa chua đấy, hôm trước mọi người trong nhà tôi vô cùng thích ăn dưa chua dì làm, nhân dịp hôm nay nghỉ tôi muốn làm cho anh ấy."
"Được, đợi chút về cô vào nhà tôi lấy đi." Hồi trước dì Lưu nghe Khương Tuệ Ninh nói muốn ăn cá nấu dưa chua, nên lần trước còn cố tình lấy ở nhà lên một thùng dưa chua mang đến.
Lúc mà bà ấy đang làm cá thì cũng vừa lúc Triệu Xuân Mai đem đồ sang cho, nên bà ấy cũng lấy một ít dưa chua cho lại.