Chương 124: Say
Chương 124: SayChương 124: Say
Nhưng Khương Tuệ Ninh có thể nhìn thấy hốc mắt anh bắt đầu đỏ dần lên, đoán chừng cũng đã bắt đầu say, thế nhưng anh vẫn kiềm chế mình không nói lời nào.
"Thần Nham, năm nay chuyện của cậu và Văn Thân đã huyên náo khắp Bắc Kinh, không ai mà không biết. Đừng nói là không quân chúng tôi bên Bắc Kinh đều có chỗ nghe ngóng được tình hình. Nói thế nào thì trước kia cả năm chúng ta đều là anh em tốt với nhau, làm sao lại ầm ï lên thế này?"
Quả nhiên Lương Viễn Bội là người lớn tuổi nhất, khi nhắc đến chuyện xưa thì nói không ngừng nghỉ.
Đồ Quốc An nhìn Quý Thần Nham, lại nhìn sang Khương Tuệ Ninh, anh ta cũng sợ người anh lớn này sẽ nói ra một ít lời không hay nên vội vàng đổi đề tài: 'Anh Viễn Bồi, hôm nay chúng ta đừng nói những chuyện không vui kia nữa."
Khương Tuệ Ninh đã ăn no uống đủ nên rất ưa thích hóng hớt. Văn Thân trong miệng Lương Viễn Bội có lẽ chính là Thái Văn Thân. Thì ra anh ta lại là anh em tốt trước kia của Quý Thần Nham.
Nhưng vì sao bây giờ lại ầm ï thành thế này?
Vợ của Thái Văn Thân là Phùng Du, là dì của Quý Tử Thư, là chị em với vợ trước của Quý Thần Nham, thế thì có thể xem mối quan hệ giữa Quý Thân Nham và Thái Văn Thân là anh em cột chèo.
Hai người lại là bạn tốt, làm sao lại náo loạn giống như ngày hôm nay?
Chẳng lẽ lại có chuyện cũ yêu hận gì đó? Phim truyền hình vẫn thường diễn như thế.
Trong nháy mắt Khương Tuệ Ninh hăng hái lên hẳn, cô vội vàng ngồi thẳng lưng, muốn nghe xem Quý Thần Nham sẽ nói thế nào.
Kết quả chờ đến nửa ngày sau Quý Thần Nham cũng không nói lời nào cả. Cô tò mò nhìn sang anh, kết quả vừa mới quay đầu sang đã nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Nham vẫn một mực nhìn về phía cô.
Không biết anh đã nhìn bao lâu rồi.
A, chuyện này...
Lại bị anh nắm được rồi.
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng muốn quay đầu sang chỗ khác nhưng không ngờ Quý Thần Nham đã nắm lấy lỗ tai cô.
Cô còn tưởng rằng anh muốn vặn lỗ tai của mình, dọa khiến cô không dám động, cứ ngây ngốc nhìn anh. Chắc anh sẽ nể mặt cô nhỉ? Hu hu hu, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng cần thể diện mà.
Kết quả anh chỉ khẽ vuốt lấy vành tai cô rồi buông tay xuống.
Lúc buông tay ra, giống như anh đã nghĩ đến điều gì đó nên nhìn thoáng qua cô, chẳng qua chỉ vừa liếc qua đã nhìn sang nơi khác.
Nhiệt độ từ lỗ tai truyền đến, mặt cô đỏ bừng. Hôm nay người này thế nào ấy nhỉ?
Kết quả vừa lơ là chưa được bao lâu đã nghe Quý Thần Nham nói cái gì đó, chờ đến khi cô lấy lại bình tĩnh thì Quý Thần Nham đã mím môi không nói nữa.
Trên bàn ăn đột nhiên yên tĩnh trở lại, bốn người đàn ông không hẹn mà cùng bưng ly lên muốn cụng ly với cô. Cứ thế mà câu hỏi này đã qua đi.
Khương Tuệ Ninh bình tĩnh trở lại, cô thở dài. Không biết là chuyện gì mà cô không thể nghe, cô rất tò mò.
Sau cùng tất cả mọi người đều uống đến chóng mặt. Đặc biệt là Lương Viễn Bội, trong miệng không nói được câu nào hoàn chỉnh nữa.
Người có trạng thái tốt nhất chính là Quý Thần Nham, ngoại trừ hốc mắt anh hơi đỏ lên nhưng bề ngoài thì không có thay đổi gì quá nhiều, bước đi cũng không còn vững vàng như trước đó.
Lúc này thư ký Trần bước đến, đoán chừng là phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho những người từ đường xa đến đây nên hắn không rề rà, nói được may câu đã vội vàng đứng lên.
Thư ký Trần vịn Lương Viễn Bội ngã trái ngã phải, hai người còn lại thì tự dìu lẫn nhau. Khương Tuệ Ninh thì vin Quý Thần Nham. Tuy nói là vịn anh nhưng cô không có sức lực, vô dụng cũng chỉ yếu ớt kéo lấy cánh tay của anh.
Ra khỏi nhà ăn, gió trong viện thổi rất lạnh, men rượu giống như lập tức vụt lên đến đầu.
Quý Thần Nham khẽ lung lay cơ thể mình nhưng anh lập tức đứng vững lại.