[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125: Giúp Đỡ

Chương 125: Giúp Đỡ Chương 125: Giúp ĐỡChương 125: Giúp Đỡ

Ngược lại là Lương Viễn Bội, anh ta lảo đảo vô cùng, nếu không phải có thư ký Trần đỡ giúp, có lẽ đã ngã sấp trên mặt đất. Thế nhưng trong miệng lại bắt đầu hùng hổ nói: "Quý... Thân Nham, cậu đúng là cầm thú... Ban đầu là ai đã dõng dạc nói đời này sẽ không kết hôn... Thế nhưng vừa quay đầu đi là cậu đã cưới một cô gái mới mười tám tuổi... Sao cậu có thể xuống tay được vậy?"

"Thiệt thòi cho tôi còn lo lắng thay cho cậu..." Lo cậu không chịu kết hôn, sau này già cả lại phải cô đơn sống một mình thì làm thế nào?

Cậu hay lắm! Kết quả cậu lại tìm được một cô gái còn nhỏ thế này, để hầu hạ cậu khi về già còn được đấy chứ.

Lương Viễn Bội càng nghĩ càng tức giận, vì anh ta rất quan tâm đến người anh em này, kết quả người ta chẳng những đã kết hôn mà còn xem anh em không bằng vợ. Đau lòng quái

Thư lý Trần nghe xong cũng nhanh chóng dùng tay bịt miệng anh ta, sau đó không nói lời nào, cứ dắt theo người say này đi ra phía ngoài của nhà nghỉ.

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Thần Nham, thế mà anh lại vô cùng bình tĩnh, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời say xin của Lương Viễn Bội. Anh thản nhiên nói: "Về nhà đi! Xe của thư lý Trương ở bên ngoài." Bởi vì rượu mà giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh thế này lại làm lộ ra vẻ mê hoặc.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy lỗ tai mình ngứa, cô nghiêng đầu cọ xát vào cánh tay anh.

Quý Thần Nham nghiêng người nhìn thoáng qua, anh lật ngược tay nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

Lúc về đến nhà Quý Tử Thư cũng đã đi ngủ, chỉ còn dì Lưu vẫn còn dọn đẹp trong nhà.

Nhìn thấy hai người họ đã về, trên người còn mang theo mùi rượu: "Đồng chí Quý, đồng chí Tiểu Khương, để tôi đi pha cho hai người hai chén mật ong trước đã."

Khương Tuệ Ninh đỡ cơ thể Quý Thần Nham dựa vào ghế sofa, sau đó mới chạy theo dì Lưu vào nhà bếp, nói" "Dì Lưu pha một ly mật ong là được rồi. Tôi không có uống rượu.

Di Lưu "ồ" một tiếng rồi cầm hũ mật ong từ trong tủ chén ra.

Khương Tuệ Ninh nhớ đến mình còn hai dây quần áo đang phơi ngoài cửa, có cả quần áo lót của mình nên không để dì Lưu lấy vào giúp mình: "Dì Lưu, dì mang nước mật ong pha xong đến cho thủ trưởng nhé, tôi ra ngoài lấy quần áo của mình."

"Được, cô đi đi! Trước khi đi ra nhớ phải mở đèn." Dì Lưu cũng không cướp việc này, bà biết đồng chí Tiểu Khương không thích để người khác đụng vào quần áo lót của mình cho nên đến bây giờ.

"Đồng chí Khương."

Khương Tuệ Ninh ra ngoài bật công tắc đèn ở một bên vách tường, đột nhiên bên ngoài lại xuất hiện một thứ gì đó to đùng, đen xì, dọa cho cô giật cả mình.

"Đồng chí Triệu?" Khương Tuệ Ninh mượn theo ánh sáng ở khe cửa lộ ra cô mới nhìn thấy rõ ràng người đến đây chính là Triệu Xuân Mai đã đến vào buổi sáng.

Khương Tuệ Ninh nhìn cách ăn mặc này của Triệu Xuân Mai, giống như gián điệp, cô nghi ngờ hỏi: "Đồng chí Triệu, chị làm gì vậy?"

"Tôi đến tìm cô, đồng chí Khương."

Khương Tuệ Ninh: ...

Hai người họ không quen biết nhau, lại đạt đến trình độ nửa đêm đến tìm, mà hai người mở miệng là một tiếng đồng chí, thật sự không khác gì gián điệp.

"Chị có chuyện øì không?”

Triệu Xuân Mai không nhiều lời, chị ta nhanh chóng móc từng túi vải nhỏ bên trong túi xách của mình, nói: "Đồng chí Khương, tôi cũng là bác sĩ, hôm nay tôi đã xem qua tất cả những dược liệu kia của cô, phần nhiều trong đó đều có tác dụng hỗ trợ điều trị, hiệu quả không được rõ ràng. Ở chỗ này của tôi có một liều thuốc tương đối tốt hơn, tôi đã cố ý đến viện trung ý của Tam Bộ lấy về, cô câm đi mà dùng."

Sau khi về nhà, chị ta đã suy nghĩ rất lâu, chị ta cảm thấy mình cũng không phải đang nịnh bợ vợ của thủ trưởng, mà bản thân chị ta là một bác sĩ, nếu cứ nhìn người khác điều trị trong mù quáng, không tìm được cách trị thì chị rất khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment