[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139: Không Cần Người Me Này Nữa

Chương 139: Không Cần Người Me Này Nữa Chương 139: Không Cần Người Me Này NữaChương 139: Không Cần Người Me Này Nữa

Người như cô mồm miệng lạnh lợi không thua ai, nhưng thấy Quý Tử Thư giải thích như vậy, cô lại không biết nên nói cái gì.

"Thật đấy, cha tôi với bà ấy không có tình cảm, chắc là cha tôi cũng nói với dì rồi, bọn họ hoàn toàn chưa kết hôn, chỉ là tuyên bố với bên ngoài là đã kết hôn thôi, bà ấy sinh tôi xong đã bị cha tôi đưa đi, mười lăm năm qua bà ta luôn sống ở Tây Bắc."

Những lời này Quý Thần Nham chưa từng kể ra câu nào, nhưng lại bị con trai ai nói lộ ra hết.

Khương Tuệ Ninh không khỏi tò mò,"Bọn họ không kết hôn thì sao lại có cậu?"

Cô hiểu khả năng mình tới đâu nên không mồi cho cậu nói, mà là hỏi thẳng.

Thời đại này đã bắt đầu thình hành chuyện chưa kết hôn đã mang thai à? Người như Quý Thần Nham cũng có lúc không kiểm soát được bản thân sao?

Kiểm soát không được thì thôi đi, vì sao lại không chịu kết hôn, còn chờ người ta sinh con xong rồi đưa đi nữa.

Nhìn trạng thái hiện giờ của Phùng Giai, hoàn toàn là dáng vẻ vất vả lắm mới giữ được tính mạng, đã hoàn toàn mất đi phong thái ngày xưa, nói vậy thì chắc những ngày tháng sống ở Tây Bắc vô cùng thê thảm rồi.

Trong truyện Phùng gia ở thủ đô cũng là một gia đình có danh tiếng, mặc dù không phải là quan lớn nhưng cha là lãnh đạo của tòa soạn báo, mẹ là hiệu trưởng trường cao đẳng.

Cho dù là mười năm đại nạn cũng không chịu ảnh hưởng.

Bọn họ có thể chịu đựng Quý Thần Nham đối xử với con gái của mình như thế sao?

Hơn nữa còn chuyện anh trở mặt thành thù với Thái Văn Thân, không lễ thật sự có vở kịch gút mắt tình cảm øì đó à?

Không phải Khương Tuệ Ninh nhiều chuyện, mà dù là ai nghe xong chuyện này thì trong lòng cũng sẽ dâng lên chút tò mò mà thôi.

"Không biết, dì hỏi cha tôi thử đi."

Thật ra Quý Tử Thư cũng rất lạ lẫm với Phùng Giai, mấy năm trước cô ta cũng từng lén về một lần rồi ngăn cậu lại trước cổng trường, nói là muốn dắt cậu đi.

Lúc đó cậu còn không biết đó là mẹ mình, từ nhỏ cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình không có mẹ, vậy nên còn kinh động lính cảnh vệ của cha.

Sau đó cô ta không xuất hiện lại nữa, cậu cũng hỏi cha, nhưng câu trả lời của cha là cô ta không xứng làm một người mẹ, bảo cậu quên hết đi, xem như mình không có mẹ. Cũng không biết vì sao, càng bảo cậu quên thì cậu lại càng muốn biết.

Chỗ cha không hỏi thăm được gì, cậu về hỏi thăm ông bà nội cũng không thu được manh mối nào.

Lúc ấy cậu như phát điên, liều mạng muốn biết chuyện trong quá khứ, thậm chí còn từng nảy ra suy nghĩ muốn đi tìm mẹ, nhưng cậu lại không đi mà lén đi tìm bà ngoại, bà ngoại cho cậu một tấm ảnh chụp, kể một chút chuyện cũ đau khổ nhưng không quan trọng.

Sau đó Phùng Du lại hay tới tìm cậu, nói mấy lời vô cùng chối tai.

Cậu biết mọi người đang giấu cậu chuyện gì đó.

Nhưng cũng vì thế mà dường như đã khiến cậu mất đi suy nghĩ muốn đi tìm chân tướng.

Hình ảnh của mẹ hoàn toàn bị khóa lại trong trí nhớ của cậu, chỉ để lại bức ảnh đó thôi.

Lần này mẹ lại bất ngờ quay về, mà cha thì đã đi thủ đô.

Tối hôm qua cậu bị mẹ dắt đi, cậu đã từ chối mẹ rõ ràng rằng sẽ không rời khỏi gia đình hiện tại, thế mà hôm nay lại thế bọn họ tới tìm Khương Tuệ Ninh.

Thật ra cậu biết chắc chắn cha sẽ không để Khương Tuệ Ninh bị ức hiếp.

Sự xúc động của bọn họ chỉ làm bản thân chịu tội nhiều hơn thôi, nhưng dù sao người đó cũng là mẹ cậu, dù thế nào thì cô ta cũng đã sinh mình ra, nếu bị bắt thật thì cậu không biết mình sẽ có tâm trạng như thế nào, thế nên cậu vẫn bước ra ngăn cản.

Cậu nghĩ đây là lần cuối cùng, chỉ giúp thêm lần này nữa thôi, để bản thân hoàn toàn chặt đứt nhung nhớ chuyện mình có mẹ này.

Sắp nghênh đón tuổi mười sáu, cậu nghĩ có lẽ mình không cần mẹ nữa rồi.

Nhưng xong chuyện cậu lại thấy rất có lỗi với Khương Tuệ Ninh, để bọn họ lởn vởn ở ngoài, có khi nào lại đến tìm Khương Tuệ Ninh gây chuyện nữa không?
Bình Luận (0)
Comment