Chương 165: Là Con Gái
Chương 165: Là Con GáiChương 165: Là Con Gái
Hôm nay ở trên xe cô đã nhìn thấy hạt sương trong núi vô cùng xinh đẹp, như là một đóa hoa đặc biệt của vương quốc Tuyết.
Người phương nam luôn có những mơ ước lãng mạn đối với băng tuyết của phương bắc, đi vào phảng phất như hòa mình vào thế giới truyện cổ tích.
Cô hoài niệm có di động, như vậy có thể tùy ý chụp một đống ảnh lớn.
Nơi gần sát sườn núi có một dãy gạch đỏ, ở cửa không có người đứng canh gác, nhưng thật ra lại có may người đi ra đi vào. Khương Tuệ Ninh tò mò nên nhìn thoáng vào trong đó, thế nhưng là một nơi gieo trồng rau dưa, gần giống với nhà kính ở đời sau.
Diện tích khu trồng rất rộng, nhưng mà rau dưa lại không nhiều lắm, có rất nhiều vị trí đã trụi lủi.
"Lão Tô này, mọi người trong doanh trại đều đang oán giận, ngày nào nhà ăn cũng chỉ cung cấp khoai lang đỏ hoặc là khoai khoai lang, không thì cũng là, rau dưa này của ông đến lúc nào mới có thể sử dụng vậy."
Lúc này một ông anh đeo tạp đề ngang eo vội vàng chạy đến cửa, vừa oán giận vừa hỏi.
Người được gọi là Lão Tô nhìn thấy người kia đến đây cũng là nói một chuỗi dài: "Nơi này chỉ rộng chừng đó, dù sao cũng phải cho rau dưa có thời gian trưởng thành chứ." Nói rồi anh ta lôi kéo người nọ đi vào bên trong: "Ông nhìn xem, toàn bộ một đám rau chân vịt cuối cùng đã đưa đến nhà ăn vào ngày hôm qua, chỉ còn lại một ít như vậy, quả hồng quả cũng chưa chín hoàn toàn, ông nói xem phải làm sao bây giờ."
Ông anh đeo tạp đề nhìn thoáng qua nhà ấm giống như đã bị cướp sạch, thật sự không còn gì bèn nhỏ giọng nói: "Đám măng tây này không tệ, cắt một chút cho tôi trước đi."
"Như vậy sao được, lúc này nó còn mới choai choai, ăn thì quá lãng phí, ông lại chờ thêm mười ngày nữa hẳn đến."
Lão Tô xem phòng rau dưa này như mạng sống của mình, còn chưa trưởng thành thì dù là ai cũng không được đụng vào.
"Lão Tô, không phải tôi muốn động vào, hôm nay thủ trưởng Quý lại đây, chúng ta cũng không thể chỉ nấu ba món ăn cũ rích kí, cũng nên có điểm rau dưa tươi mới. Bây giờ tiết trời đang lạnh, trong thành phố dưới chân núi cũng chỉ cất chứa cải trắng, đội trưởng chúng tôi nói, hôm nay dù thế nào cũng phải kiếm được một ít rau tươi."
Khương Tuệ Ninh nhìn hai người đang tranh cãi nhau, lại nhìn đám măng tây kia. Nó mới lớn chừng một ngón cái, gọt vỏ thì còn thừa lại cái gì?
Lão Tô và ông anh đeo tạp đề cũng nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đi qua đây, đặc biệt là lão Tô vừa thấy có người muốn đi vào khu đất trông rau của anh ta thì vội vàng chạy tới ngăn cản: "Đây là con gái nhà ai vậy, nơi này cũng không phải nơi cho cô chơi."
Khương Tuệ Ninh thấy anh ta tuổi gần bốn mươi, gọi là chú có vẻ không thích hợp cho lắm, dù sao chồng của cô cũng là 35 tuổi, nên cô gọi một tiếng: "Anh ơi, đám rau trong lều này rau là anh gieo trồng à, thật lợi hại."
Thật ra ở niên đại này vẫn chưa phổ cập trồng rau trong nhà kính, chỉ ở phương nam bắt đầu thí nghiệm, cho nên có thể trồng rau ở địa phương có thời tiết giá lạnh như vậy đã là rất lợi hại.
Tuy rằng rau dưa mọc hơi kém một chút, nhưng mà cũng không tệ lắm.
Lão Tô được người ta khen ngợi, lập tức quay về vẻ mặt hiền hoà: "Cô nhóc này tuổi không lớn nhưng miệng ngọt thật đấy, nói đi cô là con gái nhà ai."
"Tôi mới đến."
"Là nhà đoàn trưởng Trương sao?"
Khương Tuệ Ninh nghĩ lại lời nói vừa rồi của ông anh đeo tạp dề kia, nếu cô nói mình là vợ của Quý Thần Nham thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ thay đổi sắc mặt, nên cô thuận theo gật đầu.
Lúc này ông anh đeo tạp dề thấy hai người nói chuyện thì lập tức trộm đi vào ngắt măng tây, nhưng đã bị lão Tô bắt được. "Măng tây thật sự còn rất nhỏ, hái đi thì quá đáng tiếc. Thật ra tôi cảm thấy thủ trường Quý tới một chuyến cũng không phải vì ăn một bữa rau dưa." Chỉ làm mặt ngoài như vậy là không được.