Chương 168: Cổ Vũ
Chương 168: Cổ VũChương 168: Cổ Vũ
"Thời gian bón phân cũng không nên quá dày đặc, có một số cây rau chỉ nên tưới một lần trước khi trưởng thành là được." Khương Tuệ Ninh nói rõ phương pháp cho từng loại rau khác nhau cho lão Tô.
"Được, được, cô nhóc, cô thật lợi hại."
Khương Tuệ Ninh dùng mu bàn tay sạch sẽ lau gương mặt và đầu tóc, tươi cười nói: "Anh lão Tô, anh cũng rất lợi hại."
Thật sự, ở một nơi có thời tiết như thế này mà có thể nghĩ đến cách trồng rau trong nhà ấm, còn có thể trông được thì thật sự là quá lợi hại.
Vốn dĩ cô đã đẹp rồi, nở nụ cười lại càng như tắm mình trong gió xuân, giọng nói cũng không phải cái loại này cố ý nũng nịu, mà là mang phong cách uyển chuyển tinh tế của người phương nam. Lão Tô thầm than cô gái này thật xinh đẹp, không biết sau sau thằng nhóc thối nào hưởng lợi.
Mấy người được mời đến hỗ trợ làm việc người cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần. Nhưng mà kỷ luật của bọn họ vẫn luôn rất nghiêm khắc, nên cũng không dám trắng trợn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một lần nào, đều là nhìn thoáng qua rồi lập tức rũ mắt, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Khương Tuệ Ninh.
Vừa rồi nghe lão Tô nói cô gái nhỏ này là con gái đi theo tùy quân của đoàn trưởng Trương, cũng không biết cô ấy đã có hôn ước chưa.
Nhưng nghĩ có thể đến tùy quân thì chắc là vẫn chưa có, mấy binh lính làm việc càng thêm hăng hái hơn, thậm chí còn có hai người lớn gan đã cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh lá, cổ tay áo được sắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cơ bắp săn chắc.
Lúc mới đầu ánh mắt của Khương Tuệ Ninh cũng không chú ý đến bên này. Là ông anh lão Tô bảo cô lại đây kiểm tra giàn gỗ nên cô mới phát hiện ra, mấy người tham gia quân ngũ này đều có đáng người rất tốt.
Cô cũng không dám xem nhiều, dù sao cô cũng là vợ của Quý Thần Nham, nếu người ta phát hiện thì còn thể thống øì nữa?
Nhưng mà cô không nhìn cũng không có nghĩa là không có người khoe ra, một đám người đi tới đi lui bên người cô, ôi...
May mắn ông anh lão Tô vẫn luôn tập trung vào công việc trông rau thượng, không ngừng học hỏi Khương Tuệ Ninh.
Tất cả tâm trí của Khương Tuệ Ninh cũng đều dùng cho việc trồng rau, nên không hề chú ý xung quanh.
"Ai da."
Bỗng nhiên lão Tô vướng phải cây gậy gỗ ở dưới chân, cả người ngã nhào trên mặt đất, đầu gối va vào một cái bồn sứ vừa mới dọn qua đây.
Khương Tuệ Ninh chạy vội tới dùng nước rửa sạch tay rồi đi tới kiểm tra.
"Anh lão Tô, anh không sao chứ."
Lão Tô vội xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc øì, là tôi vụng về, cô nhóc cô mau bận việc của mình đi, đừng làm chậm trễ việc quan trọng."
Khương Tuệ Ninh vẫn có chút không yên tâm, định khuyên anh ta đi phòng y tế xem thử, kết quả lão Tô đã bắt đầu tập trung vào công việc.
Thấy Khương Tuệ Ninh không yên tâm, anh ta còn an ủi cô: "Cô nhóc, không có việc gì, thật sự, chú vết thương này của tôi so với vết thương của những chiến thì chẳng là gì cả, tôi lại không có bản lĩnh gì cả, chỉ có thể làm làm ruộng, tôi không thể chỉ làm việc trồng trọt mà cũng chậm trễ được, nếu không thì các chiến sĩ ở tiền tuyến trở về sẽ ăn cái gì?"
"Cô xem trên người bọn hắn có ai là không bị thương đâu." Lão Tô còn sợ cô không tin, lập tức chỉ vào phía sau lưng một chiến sĩ chỉ mặc áo lót.
Lời nói của lão Tô làm mọi người không đáp lại được, tất cả đều im lặng làm việc.
Khương Tuệ Ninh nhìn người yên lặng làm việc, nghĩ đến đời sau phồn vinh và hưng thịnh. Thật ra chính là bởi vì có một đám người như vậy kiên trì với thứ bọn họ tự nhận là bình thường, cho nên dân tộc của các cô mới càng ngày càng tốt. Từ thế hệ này qua thế hệ khác kiên trì và cố gắng đổi lấy cuộc sống bình an và hạnh phúc cho các cô.
"Anh lão Tô, anh yên tâm đi, trong tương lai chúng ta đều sẽ rất tốt, đồ ăn của chúng ta không chỉ đủ cung cấp cho các chiến sĩ ở tiền tuyến ăn, mà còn có thể trông đến đến nam cực, trồng đến vũ trụ luôn."