[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169: Cô Nhóc

Chương 169: Cô Nhóc Chương 169: Cô NhócChương 169: Cô Nhóc

Cô thích hợp cổ vũ mọi người, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

"Vũ trụ là nơi nào?" Lão Tô hỏi.

"Vũ trụ... Chính là mặt trăng, trên mặt trăng." Khương Tuệ Ninh chỉ không trung.

Lời nói này đã chọc cười lão Tô: "Ai da, cô nhóc này, cô làm tôi cười chết mất. Chúng ta cũng không phải thần tiên, sao còn có thể bay đến trên mặt trăng được."

"Con người thật sự có thể lên mặt trăng." Lúc này có một người mặc bộ đồ quân đội đi từ bên ngoài vào, dáng người cao lớn kéo mảnh vải bông dày nặng, lúc đi vào còn nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.

Anh ta có vẻ bề ngoài rất điển trai, nhưng mà ánh mắt quan sát người khác lại mang theo chút lạnh lẽo.

Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh ta một cái.

"Doanh trưởng Diêu, sao cậu lại đến đây?" Lão Tô thấy người thì nhiệt tình hỏi.

Diêu Triều Chi nhìn thoáng qua nhà ấm có chút lộn xộn: "Nghe nói có một cô nhóc dạy anh cách trồng rau, cho nên tôi đến xem thử."

Nói xong ánh mắt lại quét qua Khương Tuệ Ninh một lần nữa, cái loại lạnh lo này quá rõ ràng, một cô nhóc 17,18 nói trông rau là se trồng rau? Nhìn xem cô ta biến nhà ấm này thành cái hình dạng gì? Cũng mất công lão Tô tin tưởng cô ta.

Anh ta có vẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, Khương Tuệ Ninh thật sự không thích vẻ tự cho mình là đúng và gọi cô là cô nhóc này, giọng điệu của câu nói mới rồi cũng tỏ rõ sự khinh thường.

Lão Tô vội vàng khen Khương Tuệ Ninh một lần, Diêu Triều Chi nghe vậy bèn đi đến bên người Khương Tuệ Ninh: "Cô nhóc, tuổi không lớn, nhưng giọng điệu nói chuyện lại thật sự không nhỏ đấy, còn muốn đến vũ trụ trông rau, cô cứ trồng đồ ăn trên mặt đất trước đi rồi nói sau"

Vừa rồi Khương Tuệ Ninh nghe anh ta nói con người có thể thượng mặt trăng, lại xem dáng vẻ khinh thường của anh ta lúc này, cô đoán chắc là anh ta biết tin tức nước Mỹ đã bay lên mặt trăng. Ở thời đại này, một người biết được những tri thức vượt qua người thường này đều là gia đình tri thức, chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo như vậy.

Nhưng mà dáng vẻ khinh thường người khác của anh ta là có ý tứ gì, cô nói chuyện của cô, liên quan gì đến anh ta?

"Hừ." Khương Tuệ Ninh không nhịn được mà ở trong lòng hừ một tiếng, dự định đầu tiên cứ yên lặng không tỏ vẻ gì, trở về tìm Quý Thần Nham cáo trạng.

Kết quả cô không cẩn thận đã hừ ra tiếng. Diêu Triều Chi trừng cô hỏi: "HU ai vậy? Cô nhóc."

Anh ta cho rằng trốn đến nơi dừng chân thì sẽ không bị cha mẹ thúc giục kết hôn, không ngờ cha mẹ thế nhưng lại đưa cô gái đến nơi dừng chân.

Kết quả cô ta vừa đến đây còn chưa lên núi thì đã nghe nói là bị bệnh, ở dưới chân núi dưỡng bệnh, mẹ nói là hôm nay sẽ đặc biệt đi đón người ta.

Diêu Triều Chi không thích loại con gái nũng nịu yếu ớt như thế này nhất, vốn dĩ anh ta định không gặp mặt, kết quả mới vừa huấn luyện xong thì nghe lão Tô nói có cô nhóc mới tới lại đây dạy anh ta trồng rau.

Vừa lúc mượn binh lính trong tay anh ta. Cô nhóc mới đến còn không phải người mẹ anh ta dẫn tới hay sao? Anh thật sự muốn lại đây nhìn xem cô ta muốn làm chuyện øì, kết quả vừa lại đây đã nghe cô dõng dạc nói câu đó.

Anh ta nhìn cô một cái, xác thật giống cô tiên đúng như lời mẹ nói, nhưng vậy thì thế nào? Anh ta cũng không thích.

Đẹp thì có ích lợi gì? Nhìn dáng vẻ trắng trẻo non mềm của cô ta kìa, vừa thấy đã biết là nũng nịu, ngay cả trồng rau cũng là làm giả vờ giả vịt đúng không.

"Ai là cô nhóc?"

Quý Thần Nham xử lý xong việc ở nơi dừng chân, đang chuẩn bị quay về nơi ở, vừa đi ra cửa đã gặp được bộ trưởng Diêu và vợ của ông ta, nghe thư ký Trần nói Khương Tuệ Ninh tới bên nhà ấm này, vừa lúc đôi vợ chồng bọn họ muốn đến sân huấn luyện tìm con trai, nên mấy người cùng nhau lại đây.

Kết quả vừa đến cửa đã nghe Diêu Triều Chi nhìn về Khương Tuệ Ninh gọi cô nhóc.

Quý Thần Nham theo bản năng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sau đó bước vội đến bên người Khương Tuệ Ninh, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diêu Triều Chi.
Bình Luận (0)
Comment