Chương 170: Thật Sảng Khoái
Chương 170: Thật Sảng KhoáiChương 170: Thật Sảng Khoái
Ngoài cửa, bộ trưởng Diêu và vợ ông ta còn chưa lấy lại tinh thần, Trần Huy đã chạy tới nhỏ giọng giải thích: "Đó là vợ của thủ trưởng Quý."
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ra con trai mình dẫm phải mìn, vội vàng chạy lên lôi kéo con trai và nhỏ giọng mắng anh ta: "Triều Chỉ, con làm gì vậy? Mau xin lỗi chú Quý của con và thím nhỏ đi."
Lời mẹ Diêu nói lập tức làm bầu không khí trở nên đông lạnh.
Khương Tuệ Ninh ngơ ngác: .. Thím nhỏ?
Diêu Triều Chi không thể tin được: .. Không phải giới thiệu người cho tôi sao?
Quý Thần Nham lạnh lùng: ... Ai là chú của anh tall
Trần Huy thấy trong phòng quá nóng, vội lui hai ra bước đứng ở bên cửa.
"Nếu tới bộ đội của tôi thì không cần xưng hô như trước kia, gọi giống mọi người là được. Quân đội chính là quân đội, đừng lôi mấy thứ bên ngoài vào."
Giọng điệu của Quý Thần Nham vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà dù là ai cũng đều có thể nhìn ra anh đang rất tức giận.
Tất nhiên Diêu Triều Chi cũng biết, anh ta giơ tay làm quân lễ, kêu lên một tiếng: "Thủ trưởng."
Đương nhiên anh ta biết Quý Thần Nham, từ nhỏ anh đã là thần thoại trong khu người nhà, nhưng thật sự không ngờ cô gái trước mặt lại là vợ anh.
Cho nên anh ta đã bỏ đi sự phớt lờ đối với Khương Tuệ Ninh, mẹ Diêu thấy sắc mặt của Quý Thần Nham lại chuẩn bị thay đổi, vội vàng nói: "Mau xin lỗi thím nhỏ đi, không biết lớn nhỏ gì cả."
Lúc này Khương Tuệ Ninh cũng giả vờ giả vịt, học theo dáng vẻ của Quý Thần Nham: "Ôi chao, ở quân đội thì cũng đừng mang theo mấy thứ bên ngoài vào, gọi tôi là đồng chí Khương giống thư ký Trân là được!"
Nói xong, cô còn cười hiền từ như dáng vẻ của một người trưởng bối nhìn về người vừa gọi cô là cô nhóc.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Đồng chí Khương, tôi xin lỗi chuyện vừa rồi." Diêu Triều Chi khẽ nghiêng đầu một chút, nhìn thấy mẹ mình đang không ngừng nháy mắt ra hiệu cho mình, anh ta cắn răng lên tiếng.
Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng vừa lòng. Hừ, ai bảo anh khinh thường người khác, vốn di cô còn đang muốn cáo trạng, lúc này không cần nữa, đã bị bắt rồi đúng không?
Cô không ngờ mình lại có vai vế cao đến như vậy, thật sảng khoái!! Lão Tô không ngờ Khương Tuệ Ninh là vợ của thủ trưởng Quý. Trời ạ, anh ta thế mà lại để cho vợ thủ trưởng làm việc cho anh ta lâu như vậy.
Mặt khác, mấy người đến hỗ trợ vừa nghe cô gái xinh đẹp này thế mà lại là vợ của thủ trưởng nhà mình, tất cả đều lặng lẽ mặc quần áo vào nghiêm chỉnh, đi đến một bên và yên lặng đứng im.
"Sao lại chạy đến bên này?" Quý Thần Nham nhìn người bên cạnh, áo khoác đã cởi ra, chỉ mặc một cái áo len cao cổ màu đỏ rực, áo len tương đối dán vào người, thể hiện ra dáng người tuyệt đẹp của cô.
Gương mặt nhỏ bị nhiệt độ của nhà ấm làm đỏ ng, giống như trái cây chín mọng tươi ngon ướt át.
Anh yên lặng bình tĩnh mặc áo khoác vào giúp cô.
"Em ở bên này trồng rau." Bởi vì trên tay còn dính nước, cho nên cô vẫn luôn giơ hai cánh tay trắng nõn lên.
Quý Thần Nham lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau khô nước trên tay cô, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay: "Lạnh như vậy? Nếu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?"
Lão Tô vội vàng chạy lên nói: "Thủ trưởng Quý, là tôi bảo đồng chí Khương dạy tôi trồng rau." Nói xong anh ta lại vội vàng khen ngợi Khương Tuệ Ninh trên trời dưới đất một lần, những kỹ thuật trồng rau tiên tiến mới vừa rồi, cái gì mà bộ rễ mạnh yếu, như thế nào phân phối, thật sự muốn khen người thành một đóa hoa.
Khương Tuệ Ninh nghe mà ngại ngùng.
Còn những người khác trong phòng lại nhìn Khương Tuệ Ninh với ánh mắt khác, vốn dĩ Diêu Triều Chi đang quay mặt về nơi khác, kết quả nghe lão Tôi nói như vậy cũng không nhịn được mà nhìn Khương Tuệ Ninh một cái. Cô ấy thật sự lợi hại như vậy sao?
Còn mẹ Diêu thì càng nhìn càng thấy thích Khương Tuệ Ninh, chẳng trách Quý Thần Nham sẽ thích cô, thật là đã đẹp lại còn tài giỏi, trông dáng vẻ của cô cũng là dễ sinh nở, Quý Thần Nham này thật sự biết chọn vợ.