[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 181 - Chương 181: Hỏi Chuyện

Chương 181: Hỏi Chuyện Chương 181: Hỏi ChuyệnChương 181: Hỏi Chuyện

Mẹ Diêu nghe xong có chút không vui nói: "Anh đừng có luôn miệng nói Triều Chi không tốt, nó đi làm việc này cũng là vì nghĩ đến ngày hôm qua đã vô tình đắc tội với Quý Thần Nham và vợ anh ta, đây không phải là đang bù đắp một chút sao? Nó bây giờ cũng tính là cấp dưới của Quý Thần Nham, chẳng lẽ anh hy vọng Quý Thần Nham bởi vì chút chuyện này mà gây khó dễ cho nó sao?"

Bộ trưởng Diêu nhìn thoáng qua vợ mình,"Quý Thần Nham không phải là loại người này."

"Vâng, đúng, đúng, anh ta không phải loại người đó, em không biết sao anh lại nghĩ như thế này, anh đối xử với hai anh em nhà họ Quý như là anh em ruột của mình, Quý Thần Tây cũng đã mất tích nhiều năm như vậy, ai cũng từ bỏ chỉ có anh và Quý Thần Nham không buông tay, nếu không biết có khi người ta còn tưởng ba người là ba anh em ruột đấy."

"Em đừng nói bậy." Bộ trưởng Diêu trừng mắt liếc nhìn vợ mình một cái, khi đi tới cửa tựa như nhớ tới cái gì"Em nhanh chóng đi đến Bắc Kinh nhìn xem mấy cô gái đi, rồi còn nhanh quyết định hôn sự của con trai mình."

Nói đến việc này mẹ Diêu lại càng tức giận,"Triều Chi không phải là con của anh sao, hơn nữa anh xem, em tìm người nó cũng không chịu nhìn qua một cái." Bộ trưởng Diêu không để ý tới vợ, vừa đóng cúc áo khoác ngoài vừa mở cửa đi ra ngoài.

Khi bộ trưởng Diêu đến nhà kính thì thấy Quý Thần Nham đang chuyển những giỏ đất lên trên giá gỗ, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, kết quả vừa đi vào thì phát hiện con trai mình vẫn còn ở đây.

Ánh mắt không khỏi trở lạnh, bước đến cạnh Diêu Triều Chi nói,"Sao còn chưa về ngủ?"

"Không có thói quen bỏ dở nửa chừng." Diêu Triều Chi cũng không để ý đến ba, thậm chí cậu còn chẳng quan tâm đến sự tức giận của ba.

Bộ trưởng Diêu trừng mắt liếc nhìn con trai một cái,"Con định chọc ba tức chết à?"

Diêu Triều Chi ngừng việc trong tay lại, ngẩng đầu nhìn ba, nói từng câu từng chữ,"Nhiều năm như thế không phải ba sống rất tốt hay sao? Thậm chí còn được thăng chức, bộ trưởng Diêu."

Mấy lời này suýt chút nữa đã làm cho bộ trưởng Diêu tức đến mức ngất xỉu, chỉ tay vào Diêu Triều Chi chẳng nói nên lời.

Thậm chí Diêu Triều Chi còn bày ra bộ dạng những lời tôi nói toàn là thật nhìn chằm chằm vào ba, hai người cứ giằng co như thế một lúc lâu.

Cuối cùng bộ trưởng Diêu vẫn bại trận chịu thua, ông hạ tay xuống rồi đi đến chỗ Quý Thần Nham.

"Thần Nham, có việc gì cần giúp đỡ không?" Bộ trưởng Diêu đi qua lập tức thân thiện xắn ống tay áo lên hỏi, chuẩn bị gia nhập vào đoàn đội.

Quý Thần Nham cũng không khách khí với ông, lập tức nhờ ông vác mấy giỏ đất đặt lên trên kệ.

Diêu Triều Chi nhìn bộ dạng của ba và người nhà họ Quý thân thiết như thế, lập tức cười lạnh một tiếng, mấy năm nay ăn bám Quý Thần Nham lại giúp ông ta hô mưa gọi gió như thế, đúng thật là khó xử cho ông ta chừng tuổi này còn làm chân chó như thế.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến bộ trưởng Diêu còn đến giúp đỡ, cô và ông ta cũng không thân, cũng chỉ gặp qua một lần, hơn nữa tuổi của ông lớn hơn bản thân mình nhiều nên cũng không dám chỉ huy ông.

Nhưng mà Quý Thần Nham đã sắp xếp hết, cô cũng chỉ đứng một bên nhìn, đôi lúc sẽ góp ý nên sắp xếp như thế nào, nên rải loại nào.

Lúc nãy lão Tô lái chiếc xe bị tuyết phủ quay về, Quý Thần Nham tiến lên giúp đỡ, mấy việc sắp xếp đất còn lại đương nhiên được chuyển sang cho bộ trưởng Diêu.

Ông làm rất chăm chỉ cần cù, chờ đến khi đi đến bên cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ôm áo khoác của Quý Thần Nham, nở một nụ cười ôn hòa hỏi: "Đồng chí Tiểu Khương đến phương Bắc có quen không?"

Khương Tuệ Ninh nhìn rau dưa trong nhà kính bên này thì không khỏi nhớ đến Đông Thành, thật ra điều kiện vận chuyển và các phương tiện ở niên đại này còn chưa phát triển, cho nên khi mùa đông đến phương bắc rất thiếu thốn rau dưa, nếu có thể mở rộng quy mô sản xuất rau dưa, lại là một chuyện rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment