[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182: Nói Chuyện Khách Sáo

Chương 182: Nói Chuyện Khách Sáo Chương 182: Nói Chuyện Khách SáoChương 182: Nói Chuyện Khách Sáo

Bây giờ vừa khéo cô làm việc ở gần đây, giải quyết việc làm cho phụ nữ cũng thuộc về phạm trù công việc của các cô.

Lần trước nghe chị Lưu nói, bây giờ trong xưởng còn một số vị trí công việc khá ổn định, công việc trong thành phố trên cơ bản đều yêu cầu có văn bằng nhất định.

Nhưng mà xung quanh thôn trấn còn một bộ phận phụ nữ không có học thức, mỗi ngày ở trong thôn đều đi chung với mấy người đàn ông kiếm chút việc, nhưng bởi vì trời sinh sức lực của phụ nữ yếu hơn, nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Cộng thêm do thường xuyên phải ở nhà để chăm sóc dọn đẹp, nên cơ hội làm việc cũng càng vơi đi, dan dần địa vị của người phụ nữ trong gia đình lại càng bị hạ thấp.

Thậm chí trong một số gia đình nếu người đàn ông gặp được một số chuyện không hài lòng thì lập tức ra tay đánh người, trọng nam khinh nữ, hàng loạt vấn đề khác ùn ùn không dứt.

Mà muốn giải quyết mấy vấn đề này thì vẫn phải mời hai bên đến nói chuyện tại một cơ sở bình đẳng.

Nếu đến lúc đó những nhà kính trồng rau dưa trái cây có thể hợp tác với các thôn, thì thật ra có thể ưu tiên giải quyết vấn đề công việc của phụ nữ ở trong thôn.

Cô đang ngẩn ngơ thì lập tức nghe thấy bộ trưởng Diêu nói chuyện, nhanh chóng cười cười, nói: "Cũng dần làm quen."

"Nhà cháu ở thành phố phía Nam đúng không? Ba mẹ trong nhà có khỏe không? Có anh em gì không?”

Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng của bộ trưởng Diêu, giống như lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng, nhưng mà có thể nhìn ra được ông ta hỏi những câu này cũng không phải cố tình làm cho cô cảm thấy khó xử, giống như trưởng bối trong nhà lần đầu tiên gặp tiểu bối nên tùy tiện hỏi vài câu.

"Nhà cháu ở trong Nam, trong nhà chỉ có một mình cháu, ba mẹ của cháu vẫn còn khỏe mạnh."

Nói thật mấy vấn đề như thế Khương Tuệ Ninh không biết nên trả lời như thế nào, rốt cuộc quan hệ giữa bộ trưởng Diêu và bọn họ cũng không thân thiết như thế.

Cho nên cứ dựa theo việc công xử theo phép công mà trả lời.

Thật ra bộ trưởng Diêu lại bị chọc cười bởi bộ dạng câu nệ của cô, nói: "Đồng chí Tiểu Khương cháu không cần khẩn trương như thế, dù gì thì chú cũng coi như nhìn Thần Nham trưởng thành, tuy rằng chỉ lớn hơn thằng bé 10 tuổi, nhưng mọi người lại sống chung trong một đại viện, khi còn nhỏ không ít lần chú sang nhà nó ăn cơm, nhiều năm như thế tuy rằng quan hệ giữa hai nhà vẫn còn khá thân thiết, bình thường thằng bé cũng kêu chú một tiếng anh Diêu."

Đối với lời giải thích của bộ trưởng Diêu, Khương Tuệ Ninh chỉ có thể cười gượng, cái kiểu đắn đo không biết nên nói chuyện như thế nào cho đúng mực.

Cô cũng không biết nên thân thiện một chút hay lãnh đạm một chút.

Nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, cô cũng không thể trề mặt ra, đành phải tiếp tục nói những lời khách sáo giả dối.

Sự câu nệ của cô đương nhiên bộ trưởng Diêu có thể cảm nhận được, cũng không tiếp tục hỏi chuyện, Quý Thần Nham cũng đã đi đến đây, tức khắc cảm nhận được sự câu nệ của vợ mình, nhìn thoáng qua bộ trưởng Diêu, lại nhìn về phía Khương Tuệ Ninh,"Làm sao thế Tuệ Tuệ?"

Những lời này của anh thật ra lại làm cho bộ trưởng Diêu cảm thấy có hơi xấu hổ, vội vàng nói: "Thần Nham, anh và đồng chí Khương tâm sự, nhưng mà hình như cô ấy hơi sợ anh nên nói chuyện khá khách sáo."

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến bộ trưởng Diêu lại nói trực tiếp như thế, khi ngẩng đầu lên nhìn Quý Thần Nham thì ánh mắt lại mang theo sự cầu xin giúp đỡ.

Quý Thần Nham dùng cánh tay chạm chạm đầu cô,'"Không có vấn đề øì."

Sau đó quay đầu nói chuyện với bộ trưởng Diêu,"Bộ trưởng Diêu, anh cũng biết cô ấy nhát gan nên đừng có hỏi những vấn đề khó nhẳn."

"Thần Nham, cậu bênh vực người mình quá, chúng ta cùng lớn lên trong một đại viện, từ nhỏ cậu cũng không ít lần tới nhà anh ăn cơm đúng không, trước kia cậu cũng kêu anh một tiếng anh Diêu, bây giờ ngay cả lời nói cũng phòng bị anh?"
Bình Luận (0)
Comment