Chương 183: Không Trả Lời Cũng Được
Chương 183: Không Trả Lời Cũng ĐượcChương 183: Không Trả Lời Cũng Được
Khương Tuệ Ninh coi như đã hiểu ra, bộ trưởng Diêu là một người vô cùng thẳng thắn, nhưng mà cũng nhìn ra được cách ông nói chuyện đối xử với Quý Thần Nham không giống như bình thường, mà lại mang theo sự thân thiết tự nhiên.
Cảm giác Quý Thần Nham đối xử với ông không quá thân thiết, giống như mang tính việc công xử theo phép công.
"Mấy lời này của bộ trưởng Diêu oan uổng em quá, đương nhiên em sẽ không phòng bị anh, nhưng mà Tuệ Tuệ cô ấy còn nhỏ tuổi nên nhát gan, anh vừa thấy mặt đã hỏi mấy câu như thế, trên thực tế lại dọa cô ấy sợ."
Nói không chút tình cảm nào.
Quý Thần Nham nói làm cho bộ trưởng Diêu không nhịn được mà lắc đầu, khóe miệng vẫn trưng nụ cười nhàn nhạt như cũ,"Thần Nham, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng này của cậu, nhưng mà cũng tốt, cô nương nhà người ta từ nam ra bắc, tuổi còn nhỏ đã gả cho cậu, nên phải toàn tâm toàn ý che chở."
Này...
Khương Tuệ Ninh đứng một bên, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nói tiếp với vị trí hiện tại của bộ trưởng Diêu thì không cần phải đến đây ôm đùi Quý Thần Nham đúng không, sao cứ cảm thấy ông đối xử tốt quá mức với Quý Thần Nham chứ?
Cái khác không nói, trong giọng nói toàn là sự dung túng cho Quý Thần Nham, giống như sự bao dung của người anh trai dành cho em trai trong nhà.
Hơn nữa bộ trưởng Diêu đúng thật có tư thái anh cả trong nhà, nhưng mà hình như ông đối xử với con trai nghiêm khắc hơn nhiều, lúc nãy khi tiến vào đã đi đến la mắng con trai một trận, tuy rằng bản thân dường như cũng bị nói đến mức tức giận không nhẹ.
Nhưng thái độ mà ông đối xử với Quý Thần Nham lại hoàn toàn khác thế.
Cho dù Quý Thần Nham có nói gì, thì ông cũng bao dung.
"Bộ trưởng Diêu cứ yên tâm, em đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Tuệ Tuệ." Nói xong cúi đầu nhìn Khương Tuệ Ninh nói: "Không phải muốn đi xem cây nảy mầm sao? Đi lên phía trước."
Khương Tuệ Ninh gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn bộ trưởng Diêu một cái, phát hiện ông chẳng có phản ứng gì, dường như đã quen với bộ dạng này của Quý Thần Nham, cũng không nhiều lời nữa đi theo Quý Thần Nham.
Vừa đến cạnh lu trữ nước, Quý Thần lập tức nói,"Bộ trưởng Diêu tên là Diêu Chử, mẹ của ông đã qua đời trong một trận chiến, lúc ấy mẹ anh thân là bác sĩ bộ hậu cần, cho nên đã dẫn anh theo bên người, sau đó khi đã hòa bình, thì quay về đại viện, hai nhà lại là hàng xóm của nhau, chờ đến khi anh được sinh ra thì anh ấy đã sắp tròn mười tuổi, bởi vì đã từng chăm sóc, ba của anh ấy lại bận, cho nên vẫn cứ ở lại nhà anh như cũ."
"Sau khi anh có nhận thức thì ba của anh ấy lại tái hôn, anh ấy cũng quay về nhà, nhưng mà anh ấy luôn tự xưng mình là anh cả của bọn anh, rốt cuộc ký ức ở chung giữa anh và anh ấy không nhiều lắm, bởi vì bây giờ công việc của anh và anh ấy thật ra cũng không liên quan đến nhau lắm, cho nên cũng không giới thiệu nhiều với em, nhưng anh ấy không phải người xấu."
"Tuệ Tuệ em không cần sợ anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nói khó em, coi anh ấy như anh trai của anh, anh ấy hỏi cái gì thì cứ trả lời cái đấy là được rồi."
"Nếu thật sự không thích sự thân thiện của anh ấy thì không trả lời cũng được."
Tuy rằng ngoài mặt Quý Thần Nham có chút lạnh nhạt với Diêu Chử, nhưng thật ra trong lòng vẫn coi ông ấy như anh cả, mấy năm nay ở Kinh Thị những việc trong nhà Diêu Chử còn lo toan, săn sóc nhiều hơn cả mình, từ trước đến nay ba mẹ cũng rất thích ông ấy, nhưng mà Diêu Chử người này hơi tự phụ một chút, phàm có người đáp lại nhiều hơn chút, thì ông ta lập tức dùng tư thái của một người anh trai, luôn quản này quản nọ người kia. Cho nên để phòng ngừa sự thân thiện của ông, Quý Thân Nham luôn đối xử khá lạnh nhạt với ông. Giúp đỡ cho Diêu Chử cũng chỉ giúp trong âm thâm, không dám để cho ông biết.