Chương 184: Quản Thúc
Chương 184: Quản ThúcChương 184: Quản Thúc
Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến bộ trưởng Diêu lại coi Quý Thần Nham như em trai thật, khó trách ông lại bao dung như thế.
Diêu Triều Chi nhìn ba lại dùng mặt nóng dán mông lạnh nhà người ta, tức giận đến mức ném đồ trong tay xuống đi đến trước mặt ba mình, mở miệng đầy âm dương quái khí"Bộ trưởng Diêu, người khác không thèm để ý đến ông sao?"
"Ông nói thử xem mấy năm nay, ông vội vàng làm việc này biết bao nhiêu lần, người khác có quan tâm đến ông sao? Ông nhìn xem ở Kinh Thị ông lao tâm cố sức giúp anh ta chăm sóc cho ba mẹ, ngay cả bữa cơm tất niên cũng gọi nhà chúng ta tới ăn một bữa coi như ban thưởng, ông còn vui vẻ cả nửa năm, còn Diêu gia không phải là nhà sao?"
Mấy năm nay Diêu Triều Chi rất hận ba cho không mấy người nhà Quý gia, ở đại viện ai mà không nói nhà bọn họ nhờ có ba cống hiến cho không nên Quý gia mới đạt được thành tựu như bây giờ, nếu không thì tại sao Diêu gia bọn họ lại dọn vào đại viện ở.
Một người giải cứu ba người, ba anh ta đúng thật rất vĩ đại.
"Con đừng nói bậy, ông nội bà nội con không phải người như thế, chú Quý con cũng không phải loại người này." Diêu Chử rất muốn nói cho Diêu Triều Chi nếu không phải nhờ có Quý Thần Nham, thì vốn dĩ ông cũng đã mất mạng ở trên chiến trường, nhưng mà Quý Thần Nham không muốn nói, thì ông cũng không nhắc lại việc này.
Ông biết Quý Thần Nham là một người mặt lạnh tâm nóng, mấy năm nay ngoài miệng nói không, nhưng đã làm không ít việc.
Nhưng mấy năm nay Triều Chi lại nảy sinh nhiều mâu thuẫn với Quý gia, cho dù nói thế nào thì anh cũng chẳng tin, vẫn luôn tích cóp muốn tranh cao tranh thấp với Quý Thần Nham.
Ông và Quý Thần Nham có nói qua chuyện này, Quý Thần Nham nói Triều Chi không gây chuyện thì cứ mặc kệ anh đi, nếu bây giờ Triều Chi đang ở quân doanh thì ông với vai trò là một người ba không cần phải quản thúc quá nhiều.
"Ông nội bà nội của tôi chỉ có mình ông nội bà nội Diêu gia, những người khác không liên quan gì đến tôi, ông vội vàng đi cho không, cũng đừng kéo chúng tôi theo."
Điều Diêu Triều Chi tức nhất chính là không phải anh ta không có ông bà nội, nhưng mỗi năm đều bị đưa đến Quý gia ấn đầu gọi người khác là ông nội bà nội.
Diêu Chử không rõ mâu thuẫn giữa con trai và Quý gia xuất hiện từ đâu, thấy nói không nghe, cũng không muốn nói, tựa như lời của Quý Thần Nham, anh đã trưởng thành, có nhiều việc cần phải tự mình suy nghĩ cẩn thận, ông nói càng nhiều thì Triều Chi càng phản nghịch. "Việc này ba và con nói không thông, ba do ông bà nội con nuôi lớn, đời này bọn họ chính là ba mẹ ba, ba mặc kệ con có biết hay không, nhưng con đừng gây rắc rối cho ba nữa, để ba biết con gây chuyện gì, thì ba sẽ không tha cho con."
Thật ra tính cách của Diêu Chử rất tốt, khi còn nhỏ rất thương đứa con trai này, nhưng sau khi anh ta gây chuyện ở Quý gia, thì ông lập tức trở nên nghiêm khắc với con trai.
Đặc biệt là khi dính đến Quý gia, trên cơ bản ông sẽ không cho con trai cơ hội biện giải.
"Có bộ trưởng Diêu trông coi thì tôi có thể làm được gì?"
Diêu Chử nhớ đến chuyện con trai ở lại đây làm cả đêm trong nhà ấm, đuôi lông mày lạnh đi vài phần, ra tiếng cảnh cáo: "Ba đã nhờ mẹ con nhanh chóng sắp xếp cho con một cô gái phù hợp ở Kinh Thị, năm trước đã sắp xếp hôn sự xong."
"Ông bớt xếp việc cho tôi."
"Ba không xếp việc cho con, nhưng con nên vứt bớt những tâm tư không nên có đi."
Diêu Triều Chi nhìn ba, khó hiểu hỏi lai"T6i có tâm tư gì?”
Diêu Chử nhìn thoáng qua hướng Khương Tuệ Ninh, không biết Quý Thần Nham nói gì đó, cô nương lại cười khanh khách, thanh âm thanh thúy, dung mạo xuất sắc, đúng thật là một cô gái xinh đẹp khó gặp. "Con có tâm tư gì thì tự mình biết rõ, còn nhà kính thì con không nên đến."