Chương 186: Rất Dễ Nuôi
Chương 186: Rất Dễ NuôiChương 186: Rất Dễ Nuôi
Quý Thần Nham rửa tay và mặc quần áo xong, anh đang định dẫn Khương Tuệ Ninh đến nhà ăn ăn tối trước, nhân tiện có chuyện muốn nói với Diêu Chử: "Chuyện của anh trai tôi, đợi sau khi ăn cơm xong, chúng ta đến văn phòng trong doanh địa nói chuyện sau."
Diêu Chử không ngờ rằng anh nói chuyện cũng không tránh Khương Tuệ Ninh, ông ấy đưa ánh mắt nghỉ ngờ nhìn về phía cô gái nhỏ được anh dẫn đi này.
"Không sao đâu, cô ấy là vợ của em, ngoại trừ những cơ mật trong bộ, thì không có chuyện øì là cô ấy không được biết cả."
Lời nói của Quý Thần Nham khiến cho trái tim của Khương Tuệ có chút rung động, bàn tay được anh nắm dường như ấm áp hơn rất nhiều, trong lòng cô khẽ thở dài, sao anh lại tốt như vậy chứ?
Anh ấy không hề có bí mật gì trước mặt cô, cũng chưa bao giờ nghi ngờ bản thân.
Tất cả mọi chuyện đều chăm sóc lo lắng cho cô, tỉ mỉ đến từng khía cạnh, kể cả cảm xúc của cô, anh đều đặt ở trong lòng.
Nghe Quý Thân Nham nói như vậy, Diêu Chử còn có thể nói gì nữa chứ? Tất nhiên nói giọng điệu quan tâm vợ của huynh đệ rồi: "Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, có phải đây là lần đầu tiên đồng chí tiểu Khương ăn cơm ở nhà khách không, thức ăn có hợp khẩu vị không?"
Khương Tuệ Ninh lễ phép gật đầu nói: "Rất hợp khẩu vị, em không kén ăn ạ."
Từ trước đến nay cô cũng không phải là người kén ăn, tất nhiên cô cũng thích đồ ăn ngon, nhưng đồ ăn không ngon cô cũng có thể ăn được.
"Rất dễ nuôi."
Diêu Chử nói một câu.
Quý Thần Nham cúi đầu liếc nhìn Khương Tuệ Ninh, nói: "Cho dù có dễ nuôi hay không, em cũng có thể nuôi được."
Những lời này khiến ý cười trên mặt Diêu Chử càng thêm rõ ràng hơn, Khương Tuệ Ninh xấu hổ, cúi đầu không nói gì.
Cô phát hiện mặc dù Quý Thần Nham trông có vẻ nghiêm túc, nhưng sao lúc anh nói chuyện luồn giống như có chút không nghiêm túc vậy.
Sau khi ăn cơm xong, cả ba người trực tiếp đến văn phòng, Diêu Chử lấy ra những thông tin mà ông ấy điều tra được đưa cho Quý Thần Nham xem, nói: "Cậu nhìn xem dựa theo mô tả của người này thì người đàn ông kia thực sự trông rất giống Thần Tây, nhưng đợi đến khi người có anh sẽ đến đấy thì hộ gia đình kia đã chuyển đi từ lâu rồi, hơn nữa dựa theo người cùng thôn nói lúc đó cậu ta đã lấy vợ rồi, nhưng mà bởi vì sức khỏe của người vợ không tốt, cho nên người đàn ông đó nói muốn đưa cô vợ kia ve quê của vợ để chữa bệnh, cho nên trong thôn đã viết cho họ một giấy chứng nhận, trên này có chữ ký của người đàn ông kia, mặc dù tên không giống nhau, nét chữ cũng khác, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nét chữ chỗ này trông hơi giống chữ viết tay của Thần Tây."
Diêu Chử đưa tài liệu mang đến cho Quý Thần Nham xem.
Quý Thần Nham vội vàng nhìn lướt qua một lượt, sau đó lên tiếng hỏi: "Nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia ở đâu?"
Diêu Chử lắc đầu nói: "Cậu xem, địa chỉ này ở chỗ núi sâu rừng già, lúc anh đến đó, chỗ chân núi được nhắc đến đó hoàn toàn không có người, hơn nữa hai mươi năm trước, trên núi đã từng có thổ phỉ, những người sống trên núi toàn bộ đều chuyển xuống ở chân núi, sau này, sau khi bọn cướp bị trấn áp, mọi người cũng quen sống dưới chân núi rồi, cho nên vẫn luôn ở dưới chân núi, anh cũng đã hỏi thăm, họ nói trong thôn không có nhà nào họ Mầm cả, ngay cả tra cứu ba bốn thế hệ trước cũng không có họ này."
Manh mối cũng bị chặt đứt từ đây, thật sự là không có cách nào cả, với thủ đoạn của anh thì cũng chỉ biết được nhiều như vậy, bây giờ chỉ có xem xem Cục số 3 của Quý Thần Nham có cách nào hay không.
Quý Thần Nham cất tất cả các tài liệu vào trong túi, hai tay chống lên bàn, vẫn luôn im lặng không nói lời nào.
Diêu Chử vỗ vai an ủi anh nói: "Không sao đâu, thời gian còn rất nhiều, chúng ta còn có cơ hội tìm được Thần Tây."