[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 311 - Chuong 311: Tinh Cam Cua Me

Chuong 311: Tinh Cam Cua Me Chuong 311: Tinh Cam Cua MeChuong 311: Tinh Cam Cua Me

Quý Thần Nham không buông cô ra, chỉ hơi rời mắt nhìn cô một chút, nhìn thấy những vết ửng đỏ mà cô trộm giấu đi nhưng lại vì ánh hoàng hôn mà hiện ra vô cùng rõ ràng, anh liền nhịn không được lại hôn một cái,"Của anh ngọt.", nói xong lại tiếp tục chiếm hữu lấy môi cô.

Dường như đây là anh muốn đem hết tất cả sự nhiệt tình và yêu thương đẩy hết cho cô.

Môi của anh lành lạnh, nhưng đúng thật là mang theo vị ngọt nhè nhẹ, đầu lưỡi của anh như muốn cuốn đi hết vị đắng còn tồn đọng trong miệng của cô.

Chỉ còn lại tư vị ngọt ngào tồn tại giữa răng môi của hai người.

"Tuệ Tuệ của tôi phải vất vả rồi." Sau một hồi lâu Quý Thần Nham mới chịu buông cô ra, sau đó cúi đầu chống lên chán của cô, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau, ánh mắt anh ôn nhu nhìn chằm chằm vào những sợi lông mi đang run lên của cô.

Khương Tuệ Ninh lại ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Có anh ở đây, liền không vất vả nữa."

Quý Thần Nham nghe xong lời của cô thì khóe miệng liền hiện lên một đường cong nhỏ, nhẹ nhàng thở dài hỏi: "Tuệ Tuệ, hôm nay rất đau phải không?” Lúc này Khương Tuệ Ninh đã khôi phục, nhưng nói đến đau thì lại nhớ tới lúc sinh đứa nhỏ ấy, thật ra thì lúc sinh đứa tiếp theo thì không những đau mà còn sợ hãi.

Cũng không biết là sợ cái gì, nhưng thật sự sợ hãi cùng hoảng loạn.

"Rất đau, rất đau, vừa đau lại vừa sợ, rất muốn gọi anh đến ở cùng em, nhưng em không gọi được, chỉ nghĩ đến chuyện sinh thật nhanh, nếu không em sẽ đau chết mất."

Nói đến chuyện này Khương Tuệ Ninh thật sự ủy khuất, ủy khuất đến mức muốn khóc, bởi vì bây giờ chưa có kiểu cho người nhà vào phòng sinh, chồng của cô muốn đi theo vào còn bị cô liên tục đẩy ra, cô quá ngốc, nếu như để Quý Thần Nham ở bên cạnh cô cũng không đến mức phải sợ hãi như vậy.

Bởi vì có sự chiều chuộng của Quý Thần Nham nên khi Khương Tuệ Ninh cùng anh nói chuyện đều tự nhiên làm nũng anh, đây là phạm vi thuộc về sự ngọt ngào của hai người, nhưng càng ủy khuất làm nũng càng chọc đau lòng người ta.

"Là tôi sai, để Tuệ Tuệ phải sợ hãi." Quý Thần Nham ôm lấy cô, vỗ về lưng cô, hối hận vì mình đã không kiên trì, làm cho bạn nhỏ này của anh phải ủy khuất.

Khương Tuệ Ninh dụi đầu vào ngực anh, buồn rầu nói: "Không phải anh sai, là em quá tùy hứng, về sau em sẽ không như vậy nữa." Quý Thần Nham lại nói: "Ngoan, sau này chúng ta không sinh con nữa." Loại đau khổ này anh cũng không muốn cho cô chịu đựng thêm lần nữa.

Khương Tuệ Ninh sau khi khôi phục gần như hoàn toàn, Quý Thần Nham liền đem hai đứa nhỏ ôm vào trong.

Có lẽ là không vui vì bị bố mẹ không chú ý một hồi lâu, nên sau khi được ôm vào phòng cảm nhận được hơi thở của mẹ thì chúng liền bẹp miệng lại, đúng là không hổ là song sinh, đến động tác cùng tần suất cũng đều giống nhau, khi được ôm đến bên cạnh người mẹ liền "Ê ê a a" òa khóc lên.

Không phải loại gào khóc, mà chính là kiểu bất mãn khóc để phát tiết ra.

Khương Tuệ Ninh thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, liền nhanh tay đỡ lấy một đứa nhỏ bên tay của Quý Thần Nham, hai đứa nhỏ bị anh ôm nhìn thế nào cũng rất nhỏ.

Khương Tuệ Ninh duỗi tay nhận lấy một đứa, tuy rằng cô là mẹ, nhưng cô cũng là người mới làm mẹ, cũng không dám ôm hai đứa cùng lúc, nhưng cũng không nghĩ đến bên nặng bên nhẹ đối với hai đứa nhỏ, vì vậy liền một tay ôm lấy một đứa, một tay khác bị Quý Thần Nham nửa ôm nửa dựa vào người cô.

Đứa nhỏ thật sự dính mẹ, dựa gần vào người mẹ liền không khóc nữa.

Cảm giác y lại trời sinh này làm cho trong lòng Khương Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng than kỳ cùng mềm lòng.
Bình Luận (0)
Comment