[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329: Anh Quan Trọng Hơn Tiền

Chương 329: Anh Quan Trọng Hơn Tiền Chương 329: Anh Quan Trọng Hơn TiềnChương 329: Anh Quan Trọng Hơn Tiền

Quý Thần Nham cảm thấy nước mắt của cô còn tỉnh tế hơn cả mưa xuân tháng ba thì một tay anh giữ chặt cổ tay cô, để lòng bàn tay của cô dán lên môi mình, sau đó đặt bàn tay ấy lên vị trí trái tim đang đập. Một bàn tay khác ôm lấy cô, giọng nói vang trên đỉnh đầu cô: "Bạn nhỏ, em cảm nhận đi. Tôi còn chưa rời đi đã có người bắt đầu nhớ nhung rồi."

Khương Tuệ Ninh không nói lời nào, chỉ có nước mắt là rơi xuống.

Nhớ đến lúc cô còn mang thai, đột nhiên anh lại rời đi, khi mới được một tuần cô đã nhớ anh vô cùng, lần này anh còn đi đến một tháng, thậm chí có thể lâu hơn nữa. Nghĩ đến đây cô đã thấy buồn.

Cô vẫn luôn biết rằng xưa nay quân nhân đều như thế này, nghề nghiệp của họ giống như thần thánh vậy, không có họ sẽ khó có được sự bình an trong xã hội, rất nhiều thời khắc nguy hiểm cũng đều có hình dáng của họ.

Quý Thần Nham lại là nhân vật chủ chốt trong quân đội, tất cả nhiệm vụ anh đều phải nắm trong tay, không được vắng mặt ở bất kỳ nhiệm vụ nào.

Thật ra anh vẫn luôn bận rộn nhưng vì lần cô sinh con, anh đã cố ý để một tháng nhàn rỗi ở bên cạnh chăm sóc cô. Cũng vì một tháng ngắn ngủi này khiến cô quên mất anh còn có trách nhiệm trên vai mình.

Cô dựa dẫm vào anh rất nhiều, chính vì càng dựa dẫm vào anh khiến cô không chịu được khi anh rời xa, vì vậy mà càng khổ sở hơn.

"Nhớ em mà anh còn muốn đi."

Quý Thần Nham âm thầm thở dài trong lòng. Anh biết mình không đủ thời gian làm bạn bên cạnh cô, càng không đủ thời gian cho con cái.

Trong lòng sinh ra áy náy. Đôi khi anh mong muốn mình chỉ là một người bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời xuống lại quay về nhà, cuộc sống bình thường, đơn giản.

Chẳng qua đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, anh không phải người không có trách nhiệm. Một khi đã mặc vào người bộ quân phục này thì mọi chuyện đã được quyết định. Nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô: "Tuệ Tuệ, hay là tôi từ chức trong Tam Bộ, ở nhà với em ngắm hoa, nhìn trăng?"

Nước mắt Khương Tuệ Ninh vẫn còn trên mặt, nghe anh nói vậy thì không còn khóc nữa, cô nghiêm túc nói: "Không, anh vẫn phải kiếm tiền."

Tuy nhà họ cũng không cần việc làm, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, sau này vật giá còn tăng nhanh vô cùng...

Ừ, người ta vẫn có một câu "miệng ăn núi lỡ".

Hơn nữa nếu không làm việc, sau này về già lại không có lương hưu. Còn cô sau này ra quảng trường nhảy múa sẽ bị các bạn già biết được gia đình mình không có lương hưu sẽ bị họ ghét bỏ. Không được!

Khương Tuệ Ninh luôn mong muốn điều giản dị nhưng rõ ràng nỗi buồn vì chia xa đã bị tiền tài dẫn dắt, khổ sổ cũng tan biến.

Quý Thần Nham ôm lấy bạn nhỏ, anh thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, cắn mạnh vào mặt cô: "Tên xấu xa này thật sự rất biết làm tôi tức giận. Tôi không có tiền quan trọng lắm sao?"

Khương Tuệ Ninh giống như một nhà tư bản, nói: "Anh quan trọng hơn tiền, em cũng không phải để ý anh ra ngoài kiếm tiền hay không kiếm tiền, em chỉ để ý việc anh có thực hiện được lý tưởng của mình hay không. Anh biết rồi đó, anh đã mặc quân phục trên người mình thì bất cứ khi nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng lại chính là thần bảo vệ của biết bao gia đình. Em mới không muốn để những tình cảm nhỏ bé này bẻ gãy đi đôi cánh của anh."

Quý Thần Nham rất bội phục miệng lưỡi của Khương Tuệ Ninh, cái miệng xinh đẹp của cô có thể nói bất kỳ lời nói khéo léo nào.

Hết lần này đến lần khác cô còn nói giống như thật vậy.

Chỉ là anh cũng không nói anh không muốn trở thành vị thần của bất kỳ ai, chỉ muốn làm người đàn ông của cô. Chẳng qua là người đàn ông của cô, anh vân phải thay cô chống lên một vùng trời tự do tự tại.

Giống như thế giới mà cô đã từng miêu tả mỗi trước lúc đi ngủ, không gọng kiềm, không trói buộc... Mỗi lần nói đến đó ánh mắt cô giống như khát vọng muốn đến đó ngay.
Bình Luận (0)
Comment