Chương 331: Ngoan Ngoãn
Chương 331: Ngoan NgoãnChương 331: Ngoan Ngoãn
Đôi mắt thâm tình kia của Quý Thần Nham nhiễm một tầng ánh sáng, rất khó hình dung được sắc thái, ánh sáng tản ra mang hình dáng giống như những ngôi sao sáng.
Anh vui vẻ, không còn bình tĩnh trêu đùa cô như những ngày thường, trong mắt chỉ có sự vội vàng muốn yêu thương cô nguyên thủy nhất.
"Tuệ Tuệ, sao em lại ngoan ngoãn như vậy?" Anh ôm cô, gọi tên cô từng tiếng một, dỗ dành cô, trêu đùa cô.
Đêm tối tĩnh mịch, ánh đèn cũng trở nên mảnh mai, tựa như làn váy của một thiếu nữ đang lay động, ánh đèn vẫn lưu chuyển trên thân thể hai người họ.
Trong không khí giống như có một vị ngọt của kẹo sữa lên men, vừa mê hoặc vừa say khiến trái tim người ta không nhịn được cũng tràn đầy vị ngọt.
Sau đó Khương Tuệ Ninh bị anh ôm trở về giường, cô đẩy bả vai người đàn ông, không còn sức để nói, bất lực nằm đó càng thêm yếu ớt: "Anh Quý, hôm nay anh..." Câu nói tiếp theo đó cực kỳ nhỏ.
"Ừm, rất lãng mạn, không phải sao?" Anh không hề ngại khi nghe Tuệ Tuệ của anh nói anh ngu ngốc, anh để tùy ý cô, anh chỉ muốn dỗ dành cô.
Hu hu.. Khương Tuệ Ninh thấy người không chịu nói lý lễ như thế. Sau cùng bị anh chọc cho bắt đầu khóc lóc kể lể, nói đạo lý.
Cái gì mà tu thân dưỡng tính cũng được lôi ra nói.
Quý Thần Nham biết miệng lưỡi của cô rất lợi hại, nhưng anh lại không nghĩ khi cô nói đến đạo lý cũng rất có hình có dáng như thế.
Chẳng qua vào những lúc này ai còn muốn nghe, anh không những không chịu nghe mà còn ôm người vào chặt hơn nữa, cuống họng khản đặc, giọng nói trầm thấp, còn tỏ ra tủi thân: "Tuệ Tuệ, vào lúc này không cần giảng đạo lý cho tôi! Tôi không muốn nghe."
Anh ít tỏ ra tủi thân như vậy nhưng thỉnh thoảng một lần như thế đủ khiến người ta phải phá lệ vì anh.
Cô ngoan ngoãn theo ý anh khiến người ta thật sự vừa lòng thỏa ý: "Ngoan, vào những lúc này ngoại trừ việc nghe em nói em yêu yêu tôi ra thì tôi sẽ không tiếp thu bất kỳ lời nói nào khác." Vẫn không nói đạo lý như thế.
Sau cùng Khương Tuệ Ninh đúng là đã bị anh quấn lấy suốt mấy giờ, đến cuối cùng thì vừa mệt mỏi, vừa buồn ngủ, ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không nhớ được, đến cả việc anh rời đi khi nào cô cũng không biết.
Khi tỉnh dậy thì mặt trời cũng chiếu vào phòng rồi. Cô đứng lên, cảm thấy cả người deu đau nhức, giống như chạy mấy chục cây số trong đêm. Rất lâu sau đó cô mới rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi xuống lầu.
May mắn lúc này hai đứa bé đều uống sữa bột, nếu không cô cũng không còn sức cho hai đứa bé bú sữa.
Lúc xuống lầu, mẹ chồng và Quý Tử Thư đang cho hai đứa bé ra sân phơi nắng, ánh nắng buổi sáng rất êm dịu, thúc đẩy hấp thụ canxi.
Dì Lưu nhìn thấy cô xuống lầu thì làm bữa sáng cho cô, nói chuyện với cô một lúc mới bắt đầu vào bếp dọn dẹp.
Khương Tuệ Ninh ăn cơm xong xuôi cũng ra ngoài nhìn mấy đứa bé.
Lúc cô đi ra thì nhìn thấy có mấy người trong đại viện đang tụ tập trong sân nhà họ. Tuổi tác của mấy người này không tính là trẻ tuổi, bình thường cũng không thường nói chuyện nhiều với cô, dù sao họ với cô cũng không cùng thế hệ.
Nhưng từ khi mẹ chồng đến đây thì ngược lại, họ giống như đã tìm được người để hàn huyên.
Lúc này, ánh nắng rất dịu, gió ấm cũng nhẹ nhàng thổi, những đám mây trắng trên bầu trời xanh giống như từng đóa hoa trắng.
Bốn phía của sân vườn nhà cô đều được trồng đầy hoa, lúc này vừa khéo hoa lại nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Mọi người đều vây lại chơ đùa với mấy đứa bé.
"Ôi, hai đứa bé này thật sự ngoan ngoãn, vô cùng giống thủ trưởng Quý."
Ngô Hồng Anh lại mang thai, cô ấy nghe nói trong thời gian mang thai nếu thường xuyên gặp gỡ mãy đứa bé xinh đẹp thì sau này đứa bé trong bụng của mình cũng xinh đẹp. Cô ấy biết trong nhà thủ trưởng Quý có hai đứa bé rất xinh đẹp, sáng sớm đi mua thức ăn về lại thấy hai đứa bé được ôm ra ngoài này phơi nắng nên muốn ghé vào ngắm nhìn chúng một lúc.