[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339: Món Đồ Đáng Giá

Chương 339: Món Đồ Đáng Giá Chương 339: Món Đồ Đáng GiáChương 339: Món Đồ Đáng Giá

Nếu như cô không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này thì sẽ khiến Khương Tuệ Ninh nản lòng, dù sao thì cô ấy cũng chân thành đến đây để giúp những người phụ nữ gặp khó khăn trong cuộc sống, cần được hỗ trợ quyết các vấn đề khó khăn trong cuộc sống và công việc.

Nếu như vô duyên vô cớ bị người lừa gạt tống tiền, cảm giác này sẽ khiến người phải bồi thường như bị một con cóc ghẻ bò lên trên chân mặc dù không bị cắn nhưng sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Chuyện này cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của thôn Thượng Thủy, sau này mọi công việc đều cần dựa vào Khương Tuệ Ninh xúc tiến, nhỡ đâu cô từ bỏ dự án bên này, đi chỗ khác thì chuyện này cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đối với Khương Tuệ Ninh.

Sự lo lắng của Trương Thu vô cùng thực tế, với tư cách là người đại diện của thôn, nếu như cô ấy không làm tốt chuyện này thì sẽ cảm thấy khó ăn nói với mọi người trong thôn.

Khương Tuệ Ninh lại không nghĩ quá nhiều, dù sao khi làm chuyện gì thì cũng sẽ luôn có một vài tên lưu mang cố ý nhắm vào họ, tính cách của cô là sẽ không nuông chiều tật xấu này của bọn họ, nếu như lần này không thể giải quyết những người này thì sau này cũng sẽ xuất hiện rất nhiều những trường hợp tương tự như vậy. Cho nên cô cũng không nghe theo ý kiến của nhóm tập thể là cứ đưa tiền cho xong chuyện, cô không chỉ sẽ không bồi thường tiền mà còn khiến những người gây rối đó phải bồi thường.

Lô gạch mà các cô sản xuất cũng khá nhiều, hầu hết đều đã bị hủy, đây đều là thành quả lao động của mọi người trong nhà máy, không có lý do vô cớ bị phá hoại như vậy.

Vốn dĩ cô cũng đang định báo công an, không ngờ được người nhà đó lại báo trước, rất đúng lúc, cô không tin chuyện này có thể trắng đen không rõ ràng.

Lúc hai người đến đây thì cảm xúc của người nhà người bị thương đều vô cùng kích động, nếu như không phải có công an ở đây thì có lẽ bọn họ đã xông lên ăn tươi nuốt sống ba người họ rồi.

Trước tiên ba người giới thiệu bản thân với công an, công an cũng không phải người không nói lý lễ, không nắm bắt rõ tình hình đã muốn bắt người, hơn nữa trong số ba người, có một người là cán bộ thường trú trong thôn, một người là đại biểu của thôn, kiêm giám đốc nhà máy.

"Xin chào đồng chí công an, chúng tôi có thể nhìn xem tình hình của người bệnh trước không?"

"Được." Sau khi được cho phép, ba người họ liền đi vào trong phòng bệnh.

Em gái của bà lão Ngô đang lẳng lặng nằm im trên giường, mặc dù bà ấy bị người ta gọi là kẻ ngốc, nhưng tóc tai được chải chuốt vô cùng ti mỉ, quần áo cũng vô cùng sạch sẽ chỉnh te, không hề có một chút dấu hiệu giống như bị ngốc tý nào.

Có công an canh gác ở bên ngoài cho nên không ai dám có hành động quá đáng nào, Khương Tuệ Ninh nhỏ giọng hỏi: "Người này nhìn như thế nào cũng trông không giống kẻ ngốc mà?"

Trương Thu lắc đầu nói: "Lúc đó tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng mà bà ấy cũng không nói chuyện với mọi người, người nhà bà ấy đều nói bà ấy là kẻ ngốc cho nên lâu dần, mọi người cũng đều cho rằng bà ấy bị ngốc thật."

Khương Tuệ Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô đột nhiên phát hiện trên cổ của bà ấy có đeo một thứ gì đó, cô dùng tay nhấc lên xem.

Vậy mà lại là miếng gỗ khắc hình La Hán.

Miếng khắc gỗ đó dường như từng bị hư hại nghiêm trọng.

Thứ này vừa nhìn qua cũng biết có niên đại rất lâu rồi, trước đây những nhà có thể có được loại đồ vật này đều là những gia tộc giàu có.

Nhưng cô nghe Trương Thu kể rằng các thế hệ trước của nhà bà lão họ Ngô này đều là người nghèo, nếu như người phụ nữ này là em gái của bà ta thì tất nhiên sẽ không thể sở hữu một món đồ đáng giá như vậy được.
Bình Luận (0)
Comment