Chuong 364: Thu Khoa Toan Tinh
Chuong 364: Thu Khoa Toan TinhChuong 364: Thu Khoa Toan Tinh
Kết quả hai người mới vào phòng thì Quý Thần Nham đã đè cô lên ván cửa, nhéo cằm cô, hơi híp mắt tỏ vẻ hung ác đe dọa: "Nếu bọn họ thật sự nghĩ người đàn ông của em là lưu manh rồi bắt đi thì xem em tìm ai khóc nhé."
"Ai mà dám bắt Thủ trưởng Quý?" Khương Tuệ Ninh nhịn không được hỏi lại,"Hơn nữa anh vốn là đồ lưu manh mà."
Lời của cô khiến Quý Thần Nham tức đến bật cười, hỏi: "Ai là lưu manh?"
"Anh." Khương Tuệ Ninh nói xong còn ngửa đầu ra vẻ tức giận không để ý tới anh.
"Được được được, anh là lưu manh được chưa?" Quý Thần Nham bế người lên rồi đặt xuống giường, sau đó ngồi xổm xuống đất cởi giày cho cô,'Cởi giày rồi nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa rồi đi gặp họ sau."
Vì đẹp nên Khương Tuệ Ninh cố ý mặc boots thấp có gót, ra ngoài hơi trơn trợt một chút nên có hơi đau chân, vừa rồi lúc lên cầu thang anh thấy cô xoa nhẹ chân, anh cởi giày kiểm tra cho cô thì phát hiện không sao nên đặt cô lên giường, để cô nghỉ một lát.
Kết quả cởi giày cho cô rồi mà cô còn chưa chịu để ý tới anh, Quý Thần Nham chỉ có thể dán tới hỏi: "Còn giận à? Bạn nhỏ ơi." "Ai bảo anh cứ chọc tức em." Cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
Quý Thần Nham chỉ cảm thấy oan uổng quá, nói: "Anh mà dám chọc giận em à?”
"Anh mà không dám?"
Quý Thần Nham nói: "Anh thật sự không dám."
Dáng vẻ khom lưng cúi đầu này của anh chọc cười Khương Tuệ Ninh, Quý Thần Nham nhìn cô một chút rồi được nước lấn tới, cắn khẽ lên môi cô: "Cho bạn nhỏ ăn kẹo này."
Lúc Khương Tuệ Ninh nghỉ ngơi thì Quý Thần Nham ở bên cạnh lật xem tài liệu, cô xoay người nằm sấp dùng hai tay khuỷu tay chống xuống giường, hai bàn tay chống cằm nhìn người đàn ông, câu lúc đàn ông làm việc là trông quyến rũ nhất không sai chút nào, cho dù anh đang ngôi ở mép giường cũng giống như đang ngồi trong văn phòng, khiến người ta mê muội ghê,'Anh đang xem gì thế? Có thể nói không?"
Quý Thần Nham nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mê mệt của cô, lập tức nghiêng người sang dùng một cánh tay để kéo cô vào lòng mình, tay khác thì tiếp tục lật xem tài liệu,"Có thể, em muốn xem cũng không sao." Mấy thứ này cũng không liên quan đến bí mật gì, tất nhiên cô có thể xem.
Lúc anh nói về công việc giống như đang giảng bài, thật ra rất nhàm chán, nhưng mà Khương Tuệ Ninh lại thích nghe, cô cảm thấy mình có tật xấu. Cô cảm thấy nếu lúc trước có loại nhiệt tình này trong học tập thì có phải cô đã là thủ khoa toàn tỉnh rồi không?
Sắp đến giờ cơm, Quý Thần Nham cất đồ vào, tính dắt Khương Tuệ Ninh đi gặp người.
Hai người vừa mới ra cửa đi xuống lầu, còn chưa bước vào nhà ăn của Sở Chiêu Đãi thì đã nghe thấy hai tiếng kêu dồn dập: "Đồng chí Khương... Đồng chí Khương."
Hai người dừng bước rồi cùng quay đầu lại.
"Thật sự là cô? Đồng chí Khương cũng tới Thủ Đô sao?"
Người tới tên Tạ Thanh Dực, là thanh niên trí thức bị đẩy xuống nông thôn đến thôn Thượng Thủy, tình huống nhà họ tương đối đặc biệt, không chỉ anh ta bị đẩy xuống nông thôn, mà cha mẹ anh ta còn phải nhận cải tạo vì họ là giáo viên ở đại học Bắc Kinh.
Lúc Khương Tuệ Ninh tới vừa lúc mẹ anh ta sinh bệnh, thường thì trong thôn sẽ không có ai để ý nhiều tới người như thế.
Sau khi Khương Tuệ Ninh nghe nói thì đã mượn danh nghĩa của Hội phụ nữ để bảo Trần Đóa Đóa đi khám bệnh cho mẹ anh ta.
Khi đó anh ta đã cố ý tới cửa cảm ơn cô, hồi còn ở thôn Thượng Thủy, anh ta còn kéo rất nhiều thanh niên trí thức đi giúp đỡ cho nhiều người.
Chỉ là sau này cô về lại Đông Thành nên không còn để ý tới tình hình bên đó nữa, không ngờ anh ta lại quay về thủ đô. "Anh về thủ đô? Cha mẹ anh cũng về cùng sao?" Bây giờ đã qua khoảng nửa năm, cha mẹ anh ta thuộc về lứa nhân tài đầu tiên, chắc là về rồi chứ nh