[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 380: Hữu Tâm Vô Lực

Chương 380: Hữu Tâm Vô Lực Chương 380: Hữu Tâm Vô LựcChương 380: Hữu Tâm Vô Lực

Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng chơi đùa vô cùng vui vẻ của hai ba con, không nhịn được nhắc nhở: "Quý Thần Nham sao anh còn nghịch với mấy đứa nhỏ vậy? Đang là mùa đông, đừng để mấy đứa bị cảm"

Quý Thần Nham cười nói: "Không có vấn đề gì, chỗ này độ ấm cao, chơi hai phút sẽ không bị cảm."

Có ba chống lưng, hai đứa nhỏ càng không kiêng nể gì, nhảy nhót trong bồn giống như con cá.

Bồn gỗ sâu một thước, cũng không ngăn được bọt nước.

Sau đó nước lạnh đi một chút, Khương Tuệ Ninh mới mạnh mẽ ôm hai nhóc ra ngoài, Quý Thần Nham dùng khăn lau khô người hai đứa nhỏ, rồi mang áo ngủ thoải mái ấm áp vào cho hai đứa mới ôm chúng nó đi vào phòng.

Tuy rằng tính tình của anh không táo bạo, cũng không được kiên nhẫn lắm, nhưng mà khi đối xử với con cái và vợ thì giống như dùng hết sự kiên nhẫn trong cuộc đời này.

Cuối cùng anh lại thay một chiếc áo sơ mi trắng mới, sau khi chải chuốt xong thì mới dắt Khương Tuệ Ninh về.

Trước khi đi hai đứa nhỏ mỗi đứa hôn vào mặt ba mẹ mỗi người một cái, nói sẽ nhớ bọn họ lắm rồi mới chui vào trong chiếc chăn nhỏ của mình. Hai người nhìn mấy đứa nhóc rất thỏa mãn, khi đi ra cửa biểu cảm thỏa mãn trên mặt Khương Tuệ Ninh vẫn còn ở đó.

Buổi tối ngoài trời nổi lên vài cơn gió, gió đêm mang theo khí lạnh tràn đến, Khương Tuệ Ninh mới bước từ trong căn phòng ấm áp ra thì không nhịn được run run một chút.

"Lạnh không?" Quý Thần Nham nắm lấy tay cô rồi trực tiếp bỏ vào túi áo của mình.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu,"Không lạnh, chỉ bị gió lạnh thổi nên rùng mình một cái."

Bây giờ cô đã thích ứng hoàn toàn với thời tiết ở phương bắc, hơn nữa bên này ấm áp hơn Đông Thành một chút.

Quý Thần Nham không cho rằng như thế, đơn giản cởi áo khoác của mình ra, quấn chặt người kia trong lòng ngực mình.

"Anh đừng như thế." Khương Tuệ Ninh nghĩ chỗ này đi ra đường đâu đâu cũng là lính gác, bị người ta nhìn thấy thì giống bộ dáng øì.

Quý Thần Nham lại ôm chặt gắt gao người kia ở dưới cánh tay mình,'Suyt" một tiếng,"Tuệ Tuệ nói chuyện giỏi thật, lời này của em lại có nghĩa khác, để người khác nghe thấy mới là..."

Anh còn chưa nói xong, ngữ khí giống như mang theo sự trêu đùa, biểu cảm anh tự làm tự chịu, tiếng cười giống như tiếng bóng rổ đập lên đập xuống, nen vào màng nhĩ cô tạo nên từng đợt rung, như ngọn lửa nướng hai má cô nóng lên.

"Lão không đứng đắn." Cô phê bình anh không chút lưu tình nào,"Đồ lưu manh."

Quý Thần Nham lại gật đầu tán đồng,"Hửm? Đi về nhà chúng ta có thể cẩn thận tham khảo tìm hiểu một chút về người không đứng đắn và đồ lưu manh này."

Dọc đường đi gần như Khương Tuệ Ninh bị Quý Thần Nham ôm nửa người, cũng may buổi tối mùa đông số người đi trên đường không nhiều lắm, hơn nữa cả con đường ngoại trừ lính gác lại càng ít người.

Đêm nay Quý Tử Thư, dì Lưu và đám nhóc con ai cũng ở lại đại viện, một tứ hợp viện to như thế chỉ còn lại hai người.

Bon họ vừa mới đóng cửa sân lại, Quý Thần Nham trực tiếp bế Khương Tuệ Ninh lên.

"Anh làm gì vậy?"

"Để em nhìn xem gì được gọi là lão không đứng đắn." Trong nhà không có ai nên Quý Thần Nham không thèm làm bộ làm tịch, trực tiếp bế người đứng dưới mái che nắng nương theo ánh trăng hôn môi.

"Rốt cuộc anh cũng thừa nhận anh già rồi sao?"

Khương Tuệ Ninh cười hỏi.

"Anh già?" Quý Thần Nham nhéo mặt cô hỏi lại, bộ dạng này không giống như tức giận, nhưng rõ ràng có nheo mắt, tản ra hơi thở nguy hiểm, làm cho người ta phải suy nghĩ cách nói chuyện.

Khương Tuệ Ninh cười tiếp tục chọc anh "Anh già nhưng tâm hồn không già."

"Người già nhưng tâm hồn không già?" Rất tốt, Quý Thần Nham cảm thấy cô nhóc này lại bắt đầu gợi đòn rồi.

Quý Thần Nham quyết định hạn chế nói chuyện với Khương Tuệ Ninh, rốt cuộc lúc hôn môi cô rất ngọt, nhưng khi giận dỗi thì làm cho người ta tức điên cả người.

Anh không nói không thể hiện thì không ai nói øì, nhưng dưới nụ hôn mãnh liệt của anh thì có người đang không ngừng tìm đường chết.

"Quý Thần Nham... Anh nghe em nói."

"Nói cái øì?"

"Người đàn ông nên một vừa hai phải, nếu không sang hai năm nữa có khả năng anh sẽ hữu tâm vô lực."

Khương Tuệ Ninh nói xong không đợi Quý Thần Nham kịp phản ứng lại, thì nhanh chóng đẩy anh ra chạy về phía phòng ngủ.
Bình Luận (0)
Comment