Chương 381: Chỉ Nhìn Một Cái
Chương 381: Chỉ Nhìn Một CáiChương 381: Chỉ Nhìn Một Cái
Nhưng mà không thể nghi ngờ đây là dê vào miệng cọp, Quý Thần Nham cũng không cố ý đuổi theo cô, cuối cùng trực tiếp chặn người ngay trước cửa.
"Quý Thần Nham, anh phải tin, đây là lời nói có căn cứ."
Lúc này Quý Thần Nham lại rất đạm nhiên, ôm thái độ rất ham học hỏi hỏi: "Căn cứ từ đâu?"
"Em..." Không biết.
"Có phải không biết đúng không?" Quý Thần Nham hỏi cô.
Khương Tuệ Ninh thành thật gật đầu.
Quý Thần Nham lắc đầu, với bộ dạng hận sắt không thành thép nói: "Tuệ Tuệ anh đã dạy em rồi đúng không, từ lý thuyết vào thực hành rất khác nhau, để chắc chắn thì phải tự mình thực hành."
"Từ thực tiễn suy ra chân lý, tri thức lý luận của em quá phong phú, nhưng lại xem nhẹ đạo lý chân lý trong thực tiễn, anh cảm thấy cần phải dạy kèm em."
Khi anh nói về chuyện này thì ý cười tràn lan, ngữ khí đứng đắn, nếu không phải trong mắt anh lóe lên ánh sáng, cô còn tưởng rằng khi về đến nhà anh sẽ dạy kèm giúp mình.
Còn chưa đợi cô phản bác, Quý Thần Nham trực tiếp túm người lên, một tay nắm lấy hai chân của cô, một tay vòng ra sau lưng cô, trực tiếp mở cửa phòng ngủ ném cô vào giữa giường.
Lưng của Khương Tuệ Ninh tiếp xúc với giường đệm mềm mại, người đàn ông ôm cô gần trong gang tấc, ánh mắt anh lưu luyến trên người mình.
Anh không rút cánh tay đang ôm sau lưng cô, nửa người, một tay cởi bỏ cúc áo theo trình tự.
Sau đó anh ném áo khoác sang một bên, trên người chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng.
Cứ nhìn cô từ trên cao xuống, cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt nặng nề của người đàn ông.
Đôi mắt tựa như bóng đêm, trực tiếp vây lấy cô.
Khương Tuệ Ninh định trốn, nhưng lại bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt trong lòng ngực.
Tiếp theo áo khoác của cô bị cởi ra lúc nào cô cũng không biết.
Thẳng đến khi Quý Thần Nham thẳng eo, cô nhìn thấy cúc áo sơ mi của anh đã bị mở tung ra, eo bụng thon chắc hữu lực từng chút từng chút lộ ra.
Hàng rào cơ bắp trên người rõ ràng, hình dáng ưu việt, làm người khác nhìn đỏ mắt tim đập.
Khương Tuệ Ninh bao giờ cũng bại dưới một thân cơ bắp cứng cáp hữu lực này của anh, dường như anh rất hiểu bản thân thích gì nhất trên người anh.
Quả nhìn Quý Thần nham thấy cô không thể dời mắt, hài hước khe cười một tiếng.
Khương Tuệ Ninh đỏ mặt xoay đầu đi, lại bị anh đè lại.
"Không nhìn thì sao biết cái gì được gọi là thực tiễn?" Nói xong thì lập tức cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn của anh hung ác hơn so với những lúc trước, chắc hẳn đã bị Khương Tuệ Ninh khiêu khích liên tiếp đến mức tức giận không nhẹ.
Đầu lưỡi nóng cạy khớp hàng của cô ra, hơi thở nóng bỏng cộng thêm hương khí mát lạnh của anh đánh úp lại che trời lấp đất, áp lấy hơi thở của cô.
Vừa mãnh liệt vừa bá đao.
Thực tiễn còn chưa diễn ra thì Khương Tuệ Ninh đã bắt đầu cầu xin sự khoan dung, cô cảm thấy thật ra mấy tri thức lý luận cô có thể không hiểu cũng được.
"Quý Thần Nham, mấy ngày nữa em phải thi rồi, em phải nghỉ ngơi thật tốt."
Quý Thần Nham nghe cô nhỏ giọng xin tha, cười khẽ ra tiếng, giọng nói vừa ôn nhu vừa từ tính vang lên bên tai trấn an cô,"Tuệ Tuệ yên tâm đi, không đến mức làm cho em không còn sức đến địa điểm thi"
Ừ, Khương Tuệ Ninh lại thất sách, hình như trí nhớ của cô mắc bệnh hay quên, nhớ ăn không nhớ đánh.
Trong chuyện này Quý Thần Nham dễ dàng buông tha cô sao??
Lâu lâu mới được dịp cả nhà chỉ còn hai người, anh hận không thể làm đến bình minh.
Cuối cùng do Khương Tuệ Ninh khóc chít chít như mưa, nên mới thả người trước khi gà gáy.
Nửa tỉnh nửa mơ Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến một chuyện, ngày mai hình như là kỳ nghỉ của Quý Thần Nham.
Cô âm thầm ghi nhớ trong sổ ghi nhớ, sau này đêm đầu tiên trong ngày nghỉ của Quý Thần Nham thì kiên quyết ngoan một chút, đừng tùy ý trêu chọc anh.
Ban ngày hai người vừa mới ngủ chưa được bao lâu, thì bên đại viện Quý Tử Thư đã rời giường, sau khi dậy thì đi thẳng đến Diêu gia, vừa khéo nhìn thấy xe của Diêu Chử rời đi, lúc này mới gõ cửa phòng Diêu Triều Chi.
Diêu Triều Chi nhìn bằng đôi mắt đòi mạng,"Cậu muốn đi thật à, nếu ba cậu biết thì hai người chúng ta sẽ bị đánh một trận."
"Em chỉ nhìn một cái, sẽ không để ba em biết."
Diêu Triều Chi gật đầu,Ai..."