Chương 382: Gặp Lại Người Cha Ruột
Chương 382: Gặp Lại Người Cha RuộtChương 382: Gặp Lại Người Cha Ruột
Diêu Triều Chi dẫn Quý Tử Thư đi vào cửa, thuận tay vuốt tóc một cái,"Nhớ nhìn một cái rồi đi ngay, anh sẽ đi bàn giao lần cuối, người tiếp quản sẽ là người chuẩn bị toàn bộ, nếu như bị người khác phát hiện có người lạ đi vào thì chúng ta có thể bị gán mác gián điệp."
Sự gắn kết giữ bí mật của các đơn vị là khác nhau, lúc này Diêu Triều Chi đến đây tiếp đón những người đã mai danh ẩn tích trong nhiều năm, thật ra chỗ này không có tên của Quý Thần Tây, nhưng mà anh từng thấy ảnh chụp chung của ba người bọn họ ở chỗ ba mình, cảm thấy có người rất giống.
Hơn nữa trong Quý Tử Thư vẫn tồn tại chấp niệm về chuyện của ba mình, trước kia anh rất không thích Quý Thần Nham, nhưng khá thích Quý Tử Thư.
Khi còn nhỏ anh đi theo Quý Thần Nham về nhà, thằng bé sẽ gọi mình là anh trai.
Trong đại viện có rất nhiều người không phải là con một, chỉ có một vài gia đình như bọn họ là không có anh chị em.
Sau đó nghe lén được cuộc nói chuyện của ba mẹ, sự đồng tình trong trẻ con luôn rất lớn, sau khi biết chuyện của Quý Tử Thư thì lại càng muốn chăm sóc cho đứa em trai này nhiều hơn. Lân đầu là muốn phân cao phân thấp ở trạm đóng quân đã hoàn toàn bị Quý Thần Nham phá vỡ, tiếp theo chính là trong khi anh thực hiện nhiệm vụ thì biết thêm một số chuyện.
Trước kia cứ cảm thấy bản thân rất lợi hại, khi hiểu được chân tướng thì mới biết nếu không có sự xuất hiện của bọn họ thì sẽ không có ba càng không bản thân mình.
Trưởng thành là khi nhìn nhận vấn đề toàn diện hơn, Diêu Triều Chi cảm thấy bản thân trước kia rất buồn cười, rõ ràng không có ý gì xấu nhưng cố tình rất hay so đo.
Đổ hết tất cả ác ý mà người khác dành cho mình lên trên người nhà họ Quý.
Cho nên lúc này trở về, đầu tiên là phụ trách đón đưa người, thứ hai là ở lại trường quân đội để học tập, anh cảm thấy Quý Thần Nham nói rất đúng, với trí thông minh của mình thì anh có thể làm một người lính nhưng vẫn chưa đủ, kiến thức anh cần phải học quá nhiều.
"Em biết." Quý Tử Thư ngồi ở một bên, không nói gì nữa, nhưng mà ánh mắt lại đang thúc giục Diêu Triều chi đi thay quần áo.
Cậu thấy Diêu Triều Chi tròng bộ quân trang lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó,Anh Triều Chị, hình như đột nhiên anh không còn thành kiến với ba em nữa?"
Diêu Triều Chi khựng lại một chút,"Trước kia cũng không có thành kiến gì."
Quý Tử Thư lại lắc đầu,"Trước kia anh có thành kiến rất lớn, mỗi lần đến Tết anh đều tìm cớ tránh đi"
"Trước kia anh rất đáng ghét có đúng không?"
"Có hơi." Quý Tử Thư gật đầu.
Diêu Triều Chi bị sự chân thành của cậu làm nghẹn họng, giả vờ không vui,"Không đi."
"Ai ai, không phải anh muốn nghe lời nói thật sao?" Quý Tử Thư đứng dậy,Nói giỡn thôi anh Triều Chi."
Thật ra hiếm khi Quý Tử Thư nói giỡn với ai, chỉ một vài người thân thiết mới có thể làm cậu nảy ra chủ đề để nói.
Trước khi quan hệ giữa cậu và Diêu Triều Chi cũng tạm ổn, nhưng nhẹ nhàng như bây giờ thì cực hiếm.
"Anh phát hiện sau khi mẹ kế của em vào cửa thì em và ba em đã thay đổi rất nhiều." Diêu Triều Chi cầm mũ quân nhân lên.
Hai người cùng đi ra khỏi Diêu gia, lúc này Quý Tử Thư mới nói: "Trước kia bầu không khí trong nhà em bao giờ cũng nghiêm túc lại áp lực vô cùng, có lẽ dì ấy đã mang lại màu sắc cho căn nhà."
Diêu Triều Chi gật gật đầu: "Không thể không nói người đứng ở nơi đó đã làm tạo khung cảnh đầy màu sắc." Đại khái đây là phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy Khương Tuệ Ninh.
Dù nói thế nào thì cô cũng không phải là người ưu tú nhất, nhưng chắc chắn là người phù hợp sống trong Quý gia nhất.
"Em nghe nói ở nơi đóng quân anh có ý với dì ấy, rồi bị ba em xử một trận?"
Diêu Triều Chi:.. Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Quý Tử Thư đã tìm kiếm trong số tài liệu bị xen lẫn với những người xác minh dữ liệu, khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh và người trong tưởng tượng khác nhau rất lớn, có thể nhìn thấy loáng thoáng hình dáng khi còn trẻ của ông, nhưng mà tóc trên đầu đã bạc đi.