[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 410: Ngoài Ý Muốn

Chương 410: Ngoài Ý Muốn Chương 410: Ngoài Ý MuốnChương 410: Ngoài Ý Muốn

Lúc này mấy người trong phòng ngủ của Quý Tử Thư cũng lại đây, còn có người trong tổ của La Hoài Ngọc.

"La Hoài Ngọc phát bệnh động kinh đả thương người khác, biết chưa?" Phan Phi Phi liếc nhìn mọi người một vòng rồi lạnh lùng nói.

Cũng không biết là Phan Phỉ Phỉ nói chuyện quá dọa người hay là mọi người đều cảm thấy La Hoài Ngọc thật sự phát bệnh, nên tất cả đều đồng thời gật đầu.

Cũng bao gồm mấy chàng trai cùng đi lại đây, ngay cả Doãn Đào hơn hai mươi tuổi cũng bị đàn áp.

Chỉ có một mình La Hoài Ngọc là vẫn còn phát ra "Ô ô" kêu la bất mãn, nhưng mà cô ta bất mãn cũng chẳng có ai quan tâm, ngược lại tất cả đều đang hỏi Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê có bị dọa sợ hoặc là bị thương hay không.

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Phan Phỉ Phỉ, sau đó hỏi Khương Tuệ Ninh: "Không đụng tới dì chứ?"

"Không có."

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, ai có thể ngờ những người bên cạnh đều là người này còn có sức chiến đấu mạnh mẽ hơn người khác, đặc biệt là Phan Phỉ Phỉ, thật sự là sắp trở thành nữ thần của cô rồi. Lúc này giáo viên cũng đi theo chỉ dẫn của Đường Xuân Kiều cuống cuồng chạy đến đây và hỏi: "Sao lại thế này, bạn học nào phát bệnh?"

Lúc giáo viên lại đây, các bạn học đang vây quanh lập tức chủ động nhường ra một con đường, lúc này ông ta mới nhìn đến La Hoài Ngọc ướt đẫm ngồi dưới đất, đôi tay bị trói ra sau lưng.

Trong miệng bị nhét một mảnh khăn đen tuyền, nhìn vừa đáng thương lại chật vật.

"Sao lại biến thành như vậy? Sao còn bị trói? Mau cởi trói trước đi, thời tiết đang lạnh, đừng để bị cảm lạnh." Thầy giáo cũng không biết đã xảy ra chuyện øì, chỉ nghĩ là đừng để học sinh bị lạnh sinh bệnh

La Hoài Ngọc nhìn thầy giáo đến đây giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng. Vừa rồi bị trói ở chỗ này, ít nhiều gì cô ta cũng bị mất đi một chút nhuệ khí, hiện tại cả người không ngừng nức nở rơi nước mắt, nhưng ánh mắt nhìn về phía mấy người khác vẫn là ngoan độc, là loại ảo giác như nếu thả cô ta ra thì cô ta sẽ cắn người vậy.

"Thầy ơi, tạm thời đừng thả cô ta ra, vừa rồi cô ta phát bệnh động kinh định đả thương người khác, còn dễ dàng tự hại bản thân, chúng em cũng là bất đắc dĩ mới trói cô ta lại." Vẻ mặt của Phan Phỉ Phỉ vẫn là lạnh lùng, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh giống như thật sự có chuyện như vậy.

Động kinh rất đáng sợ, thầy giáo đành phải dừng đôi tay chuẩn bị hành động.

La Hoài Ngọc vẫn còn giãy giụa trên mặt đất,"Ô ô" giãy giụa muốn biện giải cho bản thân.

Lúc này những người xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng sôi nổi nói chuyện: "Thầy ơi, tạm thời vẫn không nên cởi trói, vừa rồi bạn học này giống như nổi điên muốn làm tổn thương hai bạn nữ này, mấy bạn nam thấy vậy mới trói người lại."

"Đúng vậy, vừa rồi bạn học Quý và bạn học Doãn ở phòng ngủ của bọn em cùng nhau đi lên mới trói người lại được. Em nghe nói người phát bệnh động kinh đều có sức lực rất mạnh, trước kia trong thôn chúng em đã có một người tự cắn đứt đầu lưỡi của mình mà chết."

Mặc dù không có nói phóng đại quá mức, nhưng mà mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì biết phải báo cáo thế nào đây?

Thầy giáo nghĩ dù sao bị lạnh một chút thì cùng lắm là bị cảm lạnh, còn chưa đến mức mất mạng, nhưng nếu thật sự làm người khác bị thương hoặc là làm bị thương chính mình thì mới nhọc lòng.

Vốn dĩ ông ta cũng chỉ là giáo viên phụ trách hậu cần, còn không quá quen thuộc với những học sinh này, nhưng nhiệm vụ của ông ta chính là không thể làm học sinh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

"Hai bạn nam nào đi cùng thay đưa bạn học này đến bệnh viện trước."

Quý Tử Thư sợ chút nữa La Hoài Ngọc sẽ nói bậy bạ, nên cậu liếc mắt nhìn Mạnh Vận Kiệt một cái, Doãn Đào cũng hiểu ý, lập tức giơ tay nhận việc hỗ trợ.

La Hoài Ngọc vừa thấy tất cả đều là người của bọn họ thì càng khóc lớn hơn.

Tiễn người gây chuyện đi, mọi người lại quay về ruộng làm việc cần phải làm.
Bình Luận (0)
Comment