[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430: Còn Giả Vờ

Chương 430: Còn Giả Vờ Chương 430: Còn Giả VờChương 430: Còn Giả Vờ

"Hừ. Con người anh cũng thật là, chỉ cho quan quân đốt lửa mà không cho dân chúng thấp đèn."

Khương Tuệ Ninh bị anh trói chặt, cô không thể động đậy hai tay, chỉ còn lại mái tóc dày có thể che đậy trên người mình.

Cô có cảm giác bản thân mình giống như một chú chuột nhỏ bị con mèo là Quý Thần Nham vờn lấy.

Nếu biết trước cô đã không làm tiếp mấy chuyện xấu xa này nữa rồi, làm thế nào cũng cảm giác mình bị thua thiệt.

Nhưng từ trước đến nay, sự lợi hại của cô đều nằm ngoài miệng, Quý Thần Nham có hành vi khống chế cô, cô lập tức dùng ngôn ngữ chỉ trích anh.

Hoạt động ấm áp đã biến thành đại hội vạch tội lẫn nhau, anh nhìn cô, hỏi: "Tôi làm gì? Sao lại không cho phép dân chúng đốt đèn? Rõ ràng tên xấu xa là em đã bất ngờ cắn tôi, sao lúc này đã biến thành lỗi của tôi rồi?"

Anh nói rất đường hoàng, tựa như chuyện vừa rồi khiến anh rất thiệt thòi.

Giọng điệu giống như của một thầy giáo nghiêm khắc, đây rõ ràng là chuyện giữa vợ chồng, thế nhưng lời nói lại giống như thầy giáo đang giảng giải cho học trò hiểu bài toán phương trình hôm qua đã làm sai như thế nào.

"Em nào có... Anh, rõ ràng đây là chuyện khiến anh vui sướng." Khương Tuệ Ninh cắn răng nói với anh. Sự xúc động trong nháy mắt khiến cô nói chuyện giống như không còn sức.

Người này thật sự ghê tởm, quả thực có thể trở mặt không quen biết ngay tức thì.

Sau đó lại cảm giác mình thật sự không có tiền đồ. Sau khi anh thế này thế kia với cô xong lại vẫn có thể trăng thanh gió mát nói chuyện không đâu, nhưng vì sao người xấu hổ không dám ngẩng đầu lên lại là cô.

Quý Thần Nham chớp mắt, hỏi: "Tôi vui sướng hay không làm sao em biết được? Trên sách còn viết mấy thứ này? Loại sách này có phải quá trọn vẹn rồi không??

"Anh vừa rồi... Hừ!" Khương Tuệ Ninh càng nói thì giống như càng nhỏ, nội dung của cuộc đối thoại cũng dần bị lệch đi, cô chỉ cảm thấy hiện tại mặt mũi mình rất đồi trụy. Cô đang làm gì thế này? Sao lại không biết xấu hổ mà đi thảo luận chuyện này với Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham nghe cô nói xong cũng nhếch miệng lên cười rất không rõ ý, từ cổ họng đã tràn ra tiếng cười trầm thấp, hơi thở ấm áp càn rỡ phun lên bên trên gò má cô.

"Sách này rất lợi hại, đến việc vui sướng thế nào cũng được viết ra rất tỉ mỉ. Hay là Tuệ Tuệ nói cho tôi nghe xem, em còn gì nữa không. Nếu đã vui sướng thì không chỉ mỗi hình thức biểu hiện thế này, đúng không?”

Anh giống như người xấu đang dùng bánh kẹo hòng lừa gạt mấy đứa bé, ngoài ra còn dùng giọng nói rất nhẹ nhàng để dụ dỗ người bạn nhỏ ngây thơ lại tự cho mình là thông minh.

Dáng vẻ trêu chọc của anh không chút nào bớt phòng túng, giọng nói trầm thấp cũng khiến lỗ tai người ta phải run lên, cơn tê dại này giống như dây leo một đường từ màng nhĩ đến vị trí trái tim, sau đó theo nhịp đập của trái tim mà đưa đến toàn thân.

"Quý Thần Nham, anh không được trêu chọc em? Em không tin anh chưa từng xem."

Cái người xấu xa này! Cô không muốn đùa giỡn với anh nữa.

Nhưng việc này đúng là rất oan cho Quý Thần Nham, trước kia anh không nhìn văn kiện thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở nên đúng là anh chưa từng xem đến, trước giờ anh thật sự không có thời gian xem sách giải trí.

Lúc đó người thật sự mua quyển sách ấy cũng không phải anh, vì muốn mua quyển sách ấy phải có đủ điều kiện, nhất định phải là người đã đến tuổi kết hôn và phải có chức vị nhất định.

Anh đều có đủ tất cả tiêu chuẩn kia, chỉ duy nhất tuổi tác là không phù hợp nên anh không thể mua được.

Nhưng cụ thể thì quyển sách kia sao lại ở nhà anh thì anh không rõ lắm.

"Tuệ Tuệ, tôi thật sự chưa xem."

"Còn giả vờ? Chưa xem sao anh biết như vậy?"

"Biết cái gì?" Anh cố ý hỏi.

Cô không thể nào là đối thủ của Quý Thần Nham.

Anh lại có thể chững chạc, đàng hoàng nói ra mấy lời lưu manh như vậy nhưng cô lại hoàn toàn không thể.
Bình Luận (0)
Comment