Chương 460: Bị Thương Nang
Chương 460: Bị Thương NangChương 460: Bị Thương Nang
"Đúng rồi, chắc đồng chí Khương không biết chuyện thủ trưởng bị thương rất nặng vì cứu tham mưu Tô đâu nhỉ, khi đó mảnh đạn cắm vào ngực, chỉ cách trái tim nửa centimet thôi, hôm ấy nơi đóng quân bị đánh lén, cần thuốc tê khẩn cấp cũng không có, trong tình huống như thế Thủ trưởng Quý đã cắn răng chịu đựng để lấy mảnh đạn ra, ngài ấy bị thương nặng vậy mà chỉ nghỉ ngơi hai ngày rồi lại quay về chiến đấu."
"Vì có thủ trưởng nên chúng tôi mới dũng cảm tiến tới, trăm trận trăm thắng, dùng một tháng ngắn ngủn để giành được thắng lợi cuối cùng."
Nói đến thủ trưởng, trong mắt Tiểu Chu như dấy lên ánh lửa hừng hực, trước khi tới đây cậu ấy đã nghe qua uy danh của Thủ trưởng Quý, lúc còn ở ba Bộ miền Đông đã là thần thoại ở đó, không ngờ khi về Sở hậu cần còn có thể dẫn dắt bọn họ tác chiến.
Làm con trai một trong nhà, vốn dĩ cậu ấy không được chọn vào chiến dịch này, nhưng vì có thể kề vai chiến đấu cùng với người mình sùng bái mà cậu ấy lén chạy tới đây, thậm chí còn khai gian tin tức trước trận chiến, lúc đó mới được đi.
Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng hối hận về chuyện này, cho dù lần này có trở thành liệt sĩ, cậu ấy cũng không hối tiếc.
Tiểu Chu nói cuồn cuộn hăng say, còn Khương Tuệ Ninh thì suýt đứng không vững, kẻ lừa đảo Quý Thần Nham này, đồ lừa đảo, nếu mảnh đạn đó không lệch nửa centimet kia, có phải anh sẽ rời khỏi bọn họ vĩnh viễn hay không?
Khó trách anh không dám cho cô xem vết thương trên người mình, bây giờ cô tức giận đến mức hận không thể vọt vào văn phòng của anh...
Nhưng lý trí bảo cô phải kiềm chế lại.
"Thím nhỏ?" Diêu Triều Chi nằm trong đội ngũ rút lui thứ hai, sáng sớm vừa đến doanh trại, sau khi báo cáo xong đi ra thì thấy Khương Tuệ Ninh và Tiểu Chu đang nói gì đó mà sắc mặt không tốt lắm, anh ta bước tới đỡ nhẹ cô,"Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
"Không có gì." Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Diêu Triều Chi, phất tay.
"Đoàn trưởng Diêu." Tiểu Chu giơ tay chào Diêu Triều Chi bằng kiểu quân đội.
"Có chuyện gì thế?" Anh ta hỏi Tiểu Chu, sắc mặt Khương Tuệ Ninh kém rõ ràng, anh ta nghi rằng thằng nhóc này nói hươu nói vượn cái gì đó không dễ nghe rồi.
Tiểu Chu ngơ ngác lắc đầu, lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,'Không có gì ạ, tôi vốn đang đi theo đồng chí Khương ra ngoài đi dạo, tôi đang kể cho đồng chí Khương nghe về sự tích anh dũng của thủ trưởng thôi."
Diêu Triều Chi không để ý tới cậu ấy nữa, đứng cạnh Khương Tuệ Ninh"pe tôi đi cùng thím nhỏ đi"
Tiểu Chu nghe đoàn trưởng Diêu gọi đồng chí Khương là thím nên không đi theo nữa, chỉ là liếc mắt nhìn Khương Tuệ Ninh thêm một cái, vị phu nhân thủ trưởng này trông trẻ tuổi và xinh đẹp quá, đã là thím của đoàn trưởng Diêu rồi mà trông còn trẻ hơn cả đoàn trưởng Diêu nữa.
"Không đi nữa." Khương Tuệ Ninh đi vài bước, lại nhớ tới rắn mà Tiểu Chu nói, không dám đi ra ngoài.
Diêu Triều Chi cúi đầu hỏi,"Sao thế?"
"Vừa rồi Tiểu Chu nói bên ngoài có rắn." Nếu có thì ra ngoài không giải sầu được, có khi còn bị dọa thót tim.
Diêu Triều Chi cười nói,"Gần đây không có, nơi trú quan có xử lý đặc biệt rồi."
"Chắc không?" Khương Tuệ Ninh nửa tin nửa ngờ.
"Thím nhỏ tin tôi đi, thật sự không có, muốn ăn xoài không? Tôi dắt thím đi hái?" Lúc còn ở thủ đô, Diêu Triều Chi ăn chùa nhà họ Qúy rất nhiều bữa cơm nên cũng càng tôn trọng vị thím nhỏ này hơn, mặc dù lần gặp mặt đầu tiên của hai người không vui vẻ gì, nhưng bây giờ anh ta tự nhận bọn họ đã là bạn thân rồi, tất nhiên sẽ càn săn sóc Khương Tuệ Ninh hơn.