[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 461: Vẫn Chưa Đủ

Chương 461: Vẫn Chưa Đủ Chương 461: Vẫn Chưa ĐủChương 461: Vẫn Chưa Đủ

Quý Thần Nham không cho Khương Tuệ Ninh có cơ hội tiếp tục nói, cả người đã bị Quý Thần Nham ôm lấy, hôn từ vành tai của cô xuống đến cổ.

Cả người Khương Tuệ Ninh giống như bị điện giật, cô không nhịn được nên nghiêng đầu lại.

Quý Thần Nham cười khẽ một tiếng, vươn bàn tay với mấy ngón tay thon dài ra khống chế cằm của cô rồi cúi đầu hôn cô một lần nữa.

Lúc này anh hôn rất dịu dàng và chậm rãi, có hương vị bạc hà tươi mát truyền ra từ kẽ răng, đầu lưỡi của anh rất ấm áp, Khương Tuệ Ninh bị anh hôn làm co rúm lại một chút, đầu ngón tay khẽ lướt qua ngực anh rồi quét tới miệng vết thương đã kết vảy của anh.

"Quý Thần Nham, miệng vết thương của anh..."

"Việc này cũng có thể làm em phân tâm sao?" Đôi môi mỏng của Quý Thần Nham dán vào cô, giọng nói ra vừa nhỏ vừa khàn, hơi thở còn có chút nóng bỏng.

" Để em nhìn xem có cào trúng hay không, em có móng tay." Cô nói dứt lời thì giãy giua muốn đứng dậy.

Quý Thần Nham lại đè xuống một chút, đè cô trở lại trên giường, lại lần nữa dán sát vào vành tai của cô, không nhẹ không nặng cắn một chút, tất cả hơi thở nóng bỏng đều phun vào vành tai của cô: "Tuệ Tuệ của anh, anh nói không có việc gì là không có việc gì."

Khương Tuệ Ninh bị hơi thở nóng bỏng của anh làm rụt lại một chút, anh thuận tay kéo người vào trong lòng của mình.

Sau đó anh chợt nghe người ở trong lòng ngực kêu lên một tiếng, Quý Thần Nham cũng không thèm tắt đèn, bắt lấy tay cô và nói: "Ôm anh một chút?"

Khương Tuệ Ninh Nghe lời ôm lấy anh, anh nhịn không được mà bật cười thành tiếng, người trong lòng ngực lại bắt đầu ngượng ngùng, há mồm định cắn anh.

Nghe thấy anh hít hà một tiếng, cô lại cuống cuồng buông anh ra.

Bỗng nhiên anh nghe thấy người trong lòng ngực phát ra tiếng khóc nức nở, đôi con ngươi đen nhánh của anh nhìn vào gương mặt của cô, tỉnh tế quan sát một lúc, sau đó cúi người hôn nước mắt của cô: "Làm sao vậy?" Anh đã rất kiềm chế rồi.

Khương Tuệ Ninh chủ động ôm lấy anh, đáp trả hôn vào cằm anh, mở miệng nói chuyện, giọng điệu mềm mại và mang theo chút giọng mũi: "Chính là đau lòng anh."

Lòng ngực Quý Thần Nham bị đánh một chút, vị chua xót phun trào ra.

"Hửm? Sau đó thì sao?" Lời nói của anh phẳng phất như tràn ra từ trong cổ họng, âm thanh trầm thấp va khan khàn, cũng mang theo ý nghi vấn muốn cô tiếp tục nói ra.

Kết quả là đợi nửa ngày mà người ở trong lòng ngực vẫn chỉ ngơ ngác nhìn chính mình, anh cười như không cười nhíu mày lại: "Đau lòng anh mà không tỏ ý gì sao?"

"Em đã hôn anh."

"Chỉ vậy sao đủ? Tuệ Tuệ của anh."

"„" Gô không nên cho anh có cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước.

Ngày hôm sau, Khương Tuệ Ninh còn chưa mở mắt ra đã bị ánh nắng xuyên thấu qua khe hở bức màn làm đau đớn đôi mắt, cô theo bản năng xoay người lại, chỉ cảm thấy cả người nặng trĩu.

Cô cố gắng mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn xung quanh một chút, bức mùng màu trắng ngà theo động tác xoay người của cô mà nhẹ nhàng đong đưa.

Ý thức dần dần quay trở lại, lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở nơi nào, cô là từ trong nhà chạy đến doanh địa của anh, vẫn còn chưa quen lắm.

Khương Tuệ Ninh hơi giật mình một chút thì phát hiện vùng eo và lưng đau nhức, cả người như là bị xe lửa cán qua cán lại vài lần, ngay cả xương cốt cũng cảm thấy bủn rủn tê mỏi.

Khương Tuệ Ninh không nhịn được mà ở trong lòng mắng Quý Thần Nham vô số lần, cái tên lừa đảo lưu manh này, thế này mà kêu nhẹ một chút sao?

Mắng đủ rồi cô mới nhỏ giọng hít vào một hơi, nằm xoài trên trên giường thật lâu mới bò lên, đạp lên trên mặt đất giống đạp đang đi trên đám mây, lắc lư lại bồng bềnh.

Ở bồn rửa mặt đã sớm không có người, chỉ có một cô chống ở nơi nào đó, cảm giác ngay cả sức lực đánh răng cũng không có.
Bình Luận (0)
Comment