Chương 462: Dưỡng Lão
Chương 462: Dưỡng LãoChương 462: Dưỡng Lão
Chờ cô chậm rì rì đánh răng rửa mặt xong quay trở về thì lại nhìn thấy Quý Thần Nham cũng đã quay trở lại.
"Tuệ Tuệ, chào buổi sáng."
"Hừ." Cô tức giận quay đầu lại không thèm để ý tới anh.
Quý Thần Nham đi múc cơm trở về, vừa vào cửa đã không nhìn thấy vợ mình đâu anh sờ soạng giường đệm thì thấy vẫn còn ấm, biết là nàng vừa mới rời giường, nên định đi đón cô, kết quả là vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy cô quay trở lại.
Tối hôm qua cô bị lăn lộn không nhẹ, hôm nay còn mang theo tức giận khi mới rời giường, sau khi ăn no thỏa mãn thì tâm trạng mới vui sướng trở lại, anh vươn tay ra nhận lấy cái chậu trong tay cô, xoay người thả lên giá gỗ, sau đó quay lại ôm cô bạn nhỏ của anh.
"Có đói bụng không? Hôm nay anh bảo người ở nhà ăn nhỏ làm món ăn em thích."
Nói rồi Quý Thần Nham ôm người đi đến cái bàn trước mặt, sau đó mở hộp cơm ra, những món ăn mang theo sắc màu đặc sắc của bản địa ánh vào mi mắt.
Khương Tuệ Ninh đã đói bụng từ sớm rồi, tối hôm qua vận động quá nhiều đã làm tiêu hao hết tất cả thể lực của cô, lại thêm bỏ lỡ bữa sáng, cho nên lúc này bụng của cô đã đói đến mức kêu vang.
Nhìn những món ăn mê người kia, cô cũng không còn cốt khí gì nữa.
"Ăn ngon không?" Quý Thần Nham biết cô đã đói lả, nên múc một muỗng đồ ăn đưa đến bên miệng cô và hỏi.
Đã lâu rồi Khương Tuệ Ninh không có bị đút cơm, cho nên cô không quen lắm, cộng thêm lo sợ chút nữa sẽ có người đi vào, vội duỗi tay ra cầm lấy cái muỗng và nói: " Tự em ăn."
Quý Thần Nham nâng tay cao hơn một chút, không để cho cô tự mình làm, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua Tuệ Tuệ đã rất vất vả rồi, hôm nay đến lượt anh hầu hạ em. Em yên tâm đi, hôm nay sẽ không có bất kỳ ai đến quấy rầy chúng ta."
Lời nói này chọc cho Khương Tuệ Ninh lại đỏ mặt: "Anh thật là..."
"Làm sao vậy?" Lúc nói chuyện, Quý Thần Nham bất chợt tiến lại gần, cúi người mổ nhẹ lên gương mặt cô và hỏi: "Không đúng sao?"
"Đúng, đúng, đúng." Khương Tuệ Ninh không muốn quan tâm đến anh nữa, nói cũng nói không lại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Quý Thần Nham vui vẻ đút cô ăn cơm, đút đến lúc cảm thấy vừa lòng.
Bữa cơm này Khương Tuệ Ninh ăn mà mặt đỏ tim đập, thật vất vả ăn cơm xong, sức lực đã mất đi cũng khôi phục được một ít. Buoi chieu Quy Than Nham phai di ban ron công việc, cô cũng chỉ đi dạo xung quanh như cũ nàng như cũ, sau đó đến buổi tối lại đến chỗ Quý Thần Nham, chờ anh bận rộn xong lại cùng nhau quay về phòng.
Khương Tuệ Ninh chỉ ở bên này một tuần, cô còn phải đi học, đúng lúc là mùa khai giảng nên không thể chậm trễ việc học.
Từ sau khi cô rời đi, Quý Thần Nham càng bận rộn làm việc nhiều hơn, ăn ngủ gì cũng đều ở trong văn phòng, cuối cùng vào cuối tháng 7, tất cả công việc sau chiến dịch cũng đã hoàn thành, anh cũng chuẩn bị về nhà sau gần một năm.
Cùng trở về còn có Tô Kê, lần này anh ta bị thương không nhẹ, ở viện điều dưỡng mấy tháng, sau khi trở về cũng sẽ có điều động công tác, xem như ở một chức vị tương đối nhẹ nhàng, có loại giống như dưỡng lão.
"Lão Quý, lần này cũng là nhờ anh đó." Trong lúc dưỡng hương, Tô Kê mới hay tin Quý Thần Nham cũng bị thương nặng, chỉ là bởi vị tham mưu tác chiến không có mặt, cho nên chỉ huy là anh không thể vắng họp, gần như anh còn chưa dưỡng thương xong đã phải làm nhiệm vụ tiếp.
Quý Thần Nham đang xem bố cục phòng ngự sau cuộc chiến, lần này mặc dù đã thắng lợi, nhưng ngoài biên phòng vẫn luôn không quá an bình, ít nhất là trong vòng gần mười năm này, nếu muốn thật sự an bình xuống thì cần không ngừng nâng cao quân sự cho lớn mạnh hơn, như vậy mới có thể cơ bản đạt được quyền lợi sinh tôn và phát triển.