Chương 463: Tô Ngự
Chương 463: Tô NgựChương 463: Tô Ngự
Lớn mạnh đến mức làm cho bọn họ sợ hãi và không dám gây chuyện, đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không có tình hữu nghị gì cả, chỉ có vĩnh viễn phục tùng.
Cho nên công việc cần anh làm vẫn còn rất nhiều.
"Suốt chặng đường này anh đã nói rất nhiều lần rồi, đổi lại thành một ai khác thì tôi cũng sẽ làm như vậy, về sau đừng nói mấy lời như vậy nữa."
Tô Kê lớn hơn Quý Thần Nham mấy tuổi, nhưng mà ở chỗ này tuổi tác không nói lên được vấn đề gì cả, cũng không thể quyết định không được dia vị, chỉ có năng lực và danh vọng mới có thể.
Mà Quý Thần Nham đều có hai thứ này, lúc này anh còn chưa trở về, nhưng thông báo nhận chức đã truyền đi khắp nơi, vị trí tổng tư lệnh tổng bộ là nhường ra cho anh.
Ở trước mặt anh, Tô Kê nói chuyện vẫn luôn là dáng vẻ kính cẩn và kính sợ.
Quý Thần Nham cũng sẽ không cố tình kéo gần quan hệ với bất kỳ ai, giọng điệu nói chuyện vẫn luôn là lạnh nhạt.
"Lão Quý, hai cô con gái nhà anh đều là hơn ba tuổi đúng không? Trước khi ra tôi có gặp bọn nhỏ, rất đáng yêu cũng rất giống anh đó, chỉ là tính cách không quá giống, con gái của anh hoạt bát hơn." Quý Thân Nham cũng không thích thảo luận việc trong nhà ở trước mặt người ngoài, nhưng mà sau khi nghe Tô Kê nói như vậy, anh cũng buông lòng đề phòng xuống và dò hỏi: "Anh gặp rồi?"
Hai người bọn họ là ngồi xe lửa trở về, lúc anh nói chuyện thì đúng lúc còi xe tàu lửa réo lên, ngay sau đó là đi vào đoạn đường hàm vừa rối vừa lớn.
Trong bóng đêm, đèn xe càng sáng lên rõ ràng hơn, Tô Kê không biết có phải là ảo giác của mình hay, vừa rồi trong lúc ánh đèn nhấp nháy, hình như anh ta có nhìn thấy trong ánh mắt của Quý Thần Nham có để lộ ra tin tức nguy hiểm.
Nhưng mà ngay sau đó anh ta nhìn kỹ lại thì phát hiện ánh mắt của anh vẫn là lạnh nhạt, anh ta cảm thấy có lẽ là mình nhìn lầm rồi, không để ý lắm mà nói: "Gặp rồi chứ, không phải hai đứa nhỏ vẫn luôn chơi ở đại viện sao? Anh cũng biết nhà tôi còn có thằng con trai thứ ba mới mười mấy tuổi tên là Tô Ngự, hai cô con gái của anh đến đại viện là lại tới nhà của tôi tìm lão tam chơi đó."
Tô Ngự? Quý Thần Nham đã nghĩ tới, còn không phải là thằng nhóc mà Đường Đường vẫn luôn gọi là anh Tô Ngự gì đó hay sao?
Tuy nhiên hai bảo bảo chơi với con trai nhà anh ta từ khi nào vậy, không phải là chơi cùng cô con gái nhà họ Tạ sao?
Làm cha của hai thiên kim, Quý Thần Nham cũng giống như tất cả người cha có con gái khác, anh cũng không thích con gái quá gần gũi với con trai nhà người khác, đặc biệt là Đường Đường vẫn luôn miệng gọi anh Tô Ngự, nghe mà anh lại muốn nhíu mày.
Nhưng chắc chẳn anh sẽ không trách mắng con gái nhà mình, vậy chỉ có thể trách con trai nhà người khác, dù sao thằng nhóc Tô Ngự kia cũng đã mười mấy tuổi, mười mấy tuổi còn chơi đùa với trẻ em mấy tuổi, xem ra vẫn là bài tập quá ít.
Tô Kê thấy Quý Thần Nham không nói chuyện, còn tưởng anh cũng bởi vì công tác quá bận rộn nên không chú ý quá nhiều đến con cái, tất cả đều là vợ trong nhà quản giống như mình.
Anh ta cũng là trong mấy tháng gần đây dưỡng thương nên mới rảnh rỗi trò chuyện với người trong nhà nhiều hơn, đặc biệt là vợ liên tục gửi thư đến đây, ngoài nói chuyện con cái nhà mình ra thì chính là bói hai cô con gái nhà Quý Thần Nham.
Nghe nói mấy tháng gần đây hai đứa nhỏ đều ở đại viện, cả ngày không có việc gì lại đi theo Tô Ngự chơi.