Chương 471: Đều Nhớ
Chương 471: Đều NhớChương 471: Đều Nhớ
Cả cuộc đời của mấy người như anh ấy đều dành hết thời gian cho nghiên cứu cao thượng nên thường ngày rất ít khi giao tiếp với người khác, con nên rộng lượng với hành vi không hòa hợp của anh ấy"
Quý Tử Thư cười nói: "Con hiểu. Cha, còn đã lớn rồi, có thể nhìn thấy rất rõ ràng."
Đúng vậy. Cậu đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện tự cậu có thể hiểu rất cặn kẽ. Chẳng qua dù có trưởng thành hơn đi chăng nữa thì vẫn là con trai của mình, anh luôn luôn hy vọng cậu vui vẻ.
"Cũng không cần có gánh nặng trong lòng! Nếu cảm thấy không vui thì tạm thời đừng đi, nhà của con vĩnh viễn ở nơi này."
"Ừm. Con hiểu." Quý Tử Thư nói xong thì nhìn đồng hồ: "Con còn phải đến xưởng một chuyến. Con đi trước đây."
"Đi đi!"
Quý Tử Thư đi được hai bước mới quay đầu nói với Khương Tuệ Ninh: "Nhớ chừa lại một chút cho tôi."
Khương Tuệ Ninh nhịn không được trợn trắng mắt lên nhìn cậu: "Biết rồi. Lần nào mà ăn sau lưng cậu?" Tổng tài bá đạo đã nói sao lại tham ăn thế này?
Lúc này Quý Thần Nham mới đi đến từ phía sau và khóa chặt Khương Tuệ Ninh, ôm cô vào lòng mình, cảm thán nói: "Về nhà thật tốt."
Khương Tuệ Ninh đặt thạch băng đã làm xong cho vào tủ lạnh, đóng cửa tủ lại. Cô xoay người đẩy Quý Thần Nham tránh ra: "Đều là vợ chồng già, sao lại bám dính thế này?"
Quý Thần Nham xem như không thích nghe mấy lời như thế này lắm, trong lòng anh kìm nén một cơn giận dỗi, đột nhiên thu lại sự dịu dàng, ngọt ngào này. Anh dùng lực bóp tay cô, dán sát người vào cô, cúi đầu cắn lên vành tai mượt mà của cô như đang trừng phạt.
"Tuệ Tuệ thế này là đã mất kiên nhẫn với tôi rồi? Hay là tôi đã không còn lực hấp dẫn được em? Chúng ta mới được mấy năm, em đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi?"
Giọng nói của anh rất từ tính, lại khàn thể hiện anh rất tủi thân. Anh vẫn nghiền ép lên lỗ tai cô, hơi nóng theo hơi thở rót vào tai cô, cảm giác tê dại đâm thủng màng nhĩ đến thẳng trái tim.
Trái tim của Khương Tuệ Ninh cũng nhảy loạn, phần eo đã bị anh giữ chặt, cô muốn động đậy nhưng không thể, chỉ có thể duỗi hai tay sang ôm cổ anh: "Anh Quý, ở đây là nhà bếp, đợi lát nữa dì Lưu nghỉ trưa thức dậy sẽ sang đây mà nhìn thấy mất.
Cô có cách để dỗ dành Quý Thần Nham, cô đã dùng hết sự dịu dàng của mình, nụ cười ngọt ngào, áp sát lại cọ qua gương mặt anh. Quý Thần Nham rất dễ do dành, Khương Tuệ Ninh còn chưa dùng đến đại chiêu thì anh đã đầu hàng, nhưng hôm nay lại hừ một tiếng rất tủi thân từ trong lỗ mũi.
Sau đó anh bóp lấy eo cô, trực tiếp nhấc người lên, đè nén cuống họng, hùng hổ dọa người nói: "Vừa rồi em bảo tôi đừng bám dính em, chúng ta xa cách lâu như vậy, em không muốn tôi vừa ôm lấy là bám dính vào em sao?”
Khương Tuệ Ninh thật sự dở khóc dở cười. Anh đường đường là một thủ trưởng nhưng một khi bắt đầu ấu trĩ thì giống như muốn lấy mạng người ta. Khương Tuệ Ninh vội vàng nịnh nọt: "Nhớ anh, nhớ đến phát điên."
Đôi môi mỏng của Quý Thần Nham hơi cong lên, anh thản nhiên cười, xấu xa hỏi: "Nhớ ở đâu?"
Khương Tuệ Ninh: ".. Thủ trưởng Quý, em nghi ngờ anh đang lái xe."
Quý Thần Nham không hiểu lời này của cô là có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, anh căn bản vẫn có thể đoán được. Anh triền miên cắn môi cô: "Em vẫn chưa trả lời tôi."
"Ngẫm lại thì chỗ nào cũng nhớ cả, anh mau thả em ra đi!" Dường như cô đã nghe thấy tiếng dì Lưu thức dậy và mở cửa phòng rồi.