Chương 487: Chừa Đường Sống
Chương 487: Chừa Đường SốngChương 487: Chừa Đường Sống
"Nhãn hiệu nhà mình nên chắc nơi lỏng một chút, coi như chơi đùa."
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua dáng vẻ nghiêm túc của Đường Xuân Kiều, vỗ vỗ bả vai cô,"Phóng viên cô đã quyết định ở lại tòa soạn sao?”
Năm trước Đường Xuân Kiều bắt đầu thực tập ở tòa soạn, bởi vì thái độ chuyên nghiệp và sự cầu tiến trong công việc, nên năm nay tòa soạn trực tiếp liên lạc với trường học điều người đến công ty của bọn họ.
Phải biết rằng đây là tòa soạn nổi tiếng nhất cả nước, đại diện cho quốc gia, có thể được đặt chân vào trong này thì vô cùng có tiền đồ.
"Đúng vậy, tớ giữ vững trận địa của chúng ta, cho dù sau này các cậu ở đâu, tớ đều ở Kinh Thị chờ các cậu."
Phòng ngủ của cô có bốn người, đúng là có Đường Xuân Kiều giữ vững trận địa, lâu lâu cô sẽ đi đến Quảng Thành một chuyến, nhưng không phải thu thập tin thức, tuy rằng Phan Phỉ Phỉ không bỏ học nhưng sẽ đến Quảng Thành, Ôn Lê chắc chắn sẽ đi theo Diêu Triều Chi, không có gì xảy ra bất ngờ thì chắc hẳn cậu sẽ được điều nhiệm đến quân khu Tây Nam.
Vừa khéo hai anh trai của Ôn Lê cũng ở bên kia, đi sang đó cũng có người chăm sóc.
Khi mấy người nói chuyện này thì sinh viên thay mặt cho toàn thể đã lên bục phát biểu, ở trên đài chủ tịch đõng dạc tuyên thệ hùng hồn, còn kiên quyết yêu cầu điều mình đến những khu vực hẻo lánh, đại diện cho lực lượng mới đi xây dựng tổ quốc.
Khương Tuệ Ninh không nói chuyện nữa, nghe lời tuyên ngôn nhiệt huyết vứt đầu giận sái của mọi người, trong lúc nhất thời cô có hơi cảm động, cũng chính là lý tưởng cao thượng của mỗi người trẻ tuổi nhiều thế hệ, từ lời thề xây dựng tổ quốc này đến hành động mới tạo ra sự phồn vinh cho quốc gia sau này.
Có lẽ tình cảm trong bài diễn thuyết quá mãnh liệt, thẳng đến khi buổi lễ kết thúc, tiếng vỗ tay trong lễ đường vẫn không ngớt.
Hai nhãi con không thể ngồi yên, nên giữa buổi lễ Quý Thần Nham đã dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.
Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài thì không thấy Quý Thần Nham đâu, nhưng lại thấy Diêu Triều Chi đứng nơi đó chờ Ôn Lê, sẵn tiện còn nắm tay hai đứa nhóc.
Đợi lát nữa chụp ảnh, mấy người khoác tay nhau đi sang đó.
"Tuệ Tuệ, chúc mừng em tốt nghiệp." Không biết Quý Thần Nham chuẩn bị bó hoa khi nào, lấy một bó từ phía sau bồn hoa đưa cho Khương Tuệ Ninh.
Đây là món quà độc nhất, liec mắt một cái lập tức nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ôm hoa, làm cho mọi người trêu ghẹo sôi nổi.
Diêu Triều Chi nhìn thấy thao tác này của chú thì sợ ngây người, sao anh không nghĩ đến chứ, vừa khéo chú nhờ mình trông mấy đứa nhỏ giúp, anh cũng ngoan ngoãn trông hai đứa, đôi này lẹ hơn cả bản thân.
Nhưng mà may cậu đã chuẩn bị từ sớm, chuẩn bị cho Ôn Lê một chiếc đồng hồ, vốn dĩ định lấy ra khi cầu hôn, đành phải lấy ra trước trong trường hợp khẩn cấp.
Ôn Lê không nghĩ đến Diêu Triều Chi còn chuẩn bị cả quà cho mình, tức cảm cảm động muốn chết.
Đường Xuân Kiều và Phan Phỉ Phỉ bên cạnh cũng liên thủ ồn ào,"Các cậu tốt xấu gì cũng chừa cho bọn tớ con đường sống chứ."
Kết quả Phan Phỉ Phỉ vừa mới nói xong, Doãn Đào và Quý Tử Thư cũng đi ra, hóa ra Doãn Đào cũng chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Phan Phi Phỉ.
Đường Xuân Kiều trợn tròn mắt, hóa ra chỉ có mình cô là vai he? Đừng bắt nạt cẩu độc thân như thế.