Chương 488: Tốt Nghiệp
Chương 488: Tốt NghiệpChương 488: Tốt Nghiệp
Mọi người nhìn thấy Đường Xuân Kiều sắp khóc lên nên nhao nhao đến an ủi.
Ôn Lê cười dỗ dành cô ấy, nói: "Kiều Kiều, cậu cũng nên tìm bạn trai rồi."
Đôi mắt Đường Xuân Kiều đỏ lên, cô ấy lắc đầu: "Không muốn. Tớ muốn trở thành một cô gái độc lập, đời này cũng không phải chỉ kết hôn mới có thể sống, chính mình phải yêu lấy mình, cuộc đời này như vậy là đủ rồi."
Khi cô ấy phải xuống nông thôn và gặp được mấy chị gái cùng phòng ngủ thì đã hiểu rõ, ở cái tuổi tốt đẹp nhất, trong giai đoạn mơ mộng tình yêu đẹp nhưng lại gặp phải người không tốt, đó sẽ là bóng mờ ám ảnh cả đời.
Ôn Lê và Phan Phỉ Phỉ vẫn còn mang tư tưởng cũ, trong suy nghĩ của họ vẫn cảm thấy nếu không kết hôn là chuyện không thể nào nói được. Họ vẫn khuyên giải Đường Xuân Kiều, nếu ở đơn vị có người thích hợp thì hãy thử một lần.
Đường Xuân Kiều nhìn Khương Tuệ Ninh bằng ánh mắt cầu xin.
Khương Tuệ Ninh nói ra suy nghĩ của mình: "Kiều Kiều, tôi rất ủng hộ sự lựa chọn của cậu. Kết hôn hay không cũng không được quên phải yêu chính bản thân mình."
Có bạn bè ủng hộ, Đường Xuân Kiều cảm thấy mình đã dũng cảm hơn, càng kiên định với sự lựa chọn của mình hơn.
Khi chụp ảnh tập thể trước đó, các bạn ở hai phòng ngủ đều thay phiên nhau ôm hai đứa bé và chụp rất nhiều ảnh đẹp. Đây là giai đoạn mấy đứa bé rất thích nói nên với ai chúng cũng nói chuyện.
"Chú ơi, cháu chụp ảnh gia đình cho mọi người nhé!" Hiện tại Diêu Triều Chi xem một nhà của chú nhỏ giống như cháu ruột. Hơn nữa người yêu của anh ta quả thực cũng nghe lời thím Khương Tuệ Ninh răm rắp nên tự nhiên anh ta cũng làm theo.
"Được." Khi hai đứa bé vừa sinh ra đời thì cả nhà đã đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh kỷ niệm cho gia đình. Những năm này Quý Tử Thư đều ghi chép sự trưởng thành từng ngày của các em gái, rất thích chụp ảnh nhưng lại chưa từng chụp ảnh gia đình, hôm nay là ngày hai người tốt nghiệp, rất đáng lưu lại kỷ niệm, đương nhiên phải chụp ảnh làm kỷ niệm.
Quý Thần Nham và Quý Tử Thư mỗi người ôm một đứa bé và đứng sau Khương Tuệ Ninh, trong tay cô đang ôm bó hoa Quý Thần Nham tặng cho, làm nổi bật lên một người xinh đẹp long lanh.
Bộ trưởng nghiêm túc lộ ra nụ cười thản nhiên, Quý Tử Thư cũng cười rất vui vẻ mà không phải trạng thái hay mắng chửi người trong phòng họp.
Diêu Triều Chi đè cửa chớp xuống, gia đình hoàn mỹ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Cuối cùng là chụp ảnh tập thể, bốn năm làm bàn cùng nhau, vừa học chung cùng nhau cũng vừa là bạn bè.
Sau khi chụp hình xong, mọi người lại ôm nhau lần sau cùng xem như lời chào tạm biệt. Đây cũng là một cảm giác rất thương cảm, có thể nói đây cũng là một trong những lần ly biệt phải vượt qua trong cuộc đời mỗi con người. Lần thứ nhất là chào tạm biệt cha mẹ ở trường mẫu giáo, sau đó lại chia tay các bạn ở trường tiểu học.
Tóm lại không phải ly biệt cũng là trùng phùng, tuy đã đi đến nửa đời người nhưng dường như con người vẫn chưa quen với nỗi buồn thế này, có một số người còn khóc lóc bù lu bù loa.
Nhưng họ vẫn dành cho những người bạn của mình lời chúc phúc chân thành nhất.
Cầm lấy bằng tốt nghiệp, mọi người đều lưu luyến không thôi.
Về đến nhà, Khương Tuệ Ninh lại lật bằng tốt nghiệp của mình ra.
Phía trên có dán hình của cô, viết rõ thời gian nhập học và thời gian tốt nghiệp.
Một lần nữa cầm lấy bằng tốt nghiệp, tâm trạng thì hoàn toàn khác nhau.
Cô nhìn thấy Quý Thần Nham đã bước vào nhà thì nâng bằng tốt nghiệp lên giống như hiến vật quý: "Thủ trường Quý, anh xem! Em đã tốt nghiệp rồi." Quý Thần Nham đi đến ngôi bên cạnh cô, giơ tay nhận lấy bằng tốt nghiệp: "Rất tốt! Xem như dấu chấm tròn viên mãn cho bốn năm đại học. Xin hỏi tiếp theo phu nhân Quý có tính toán gì chưa?"
Ban đầu anh còn cho rằng Khương Tuệ Ninh sẽ làm theo sự sắp xếp và làm việc tại đơn vị được bố trí cho, kết quả dường như cô cũng không hứng thú với loại công việc kia.