Chương 83: Giống Như Một Nàng Tiên
Chương 83: Giống Như Một Nàng TiênChương 83: Giống Như Một Nàng Tiên
Thư ký Trương vừa mới mở cửa xe ra, cô liền nhìn thấy có một nam một nữ đứng đợi ở ven đường, trong sách viết bây giờ chỉ có anh cả nhà cậu đã kết hôn, đây chắc hẳn là anh cả rồi.
Nhưng mà lúc cô bước xuống xe cũng không có hấp tấp hành động, đầu tiên là mỉm cười nhìn bọn họ.
"Ninh Ninh." Tôn Uy bước lên hai bước trực tiếp ôm lấy em họ một cái, sau đó lùi lại hai bước đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: "Ôi chao đã là một cô gái lớn rồi."
Sau khi Khương Tuệ Ninh được mười tuổi liền không bao giờ bị người khác xoa đầu nữa, cho nên khi bị xoa cô có chút đứng không vững, thậm chí có loạng choạng một chút.
Quý Thần Nham đứng phía sau thấy vậy thì lập tức vươn tay đỡ lấy cô, nhìn bàn tay của Tôn Uy đang đặt trên đầu của Khương Tuệ Ninh.
Tôn Uy cũng liếc nhìn em rể của mình một cái, trông lớn hơn nhiều so với em gái mình, nhưng mà đúng như mẹ nói, đối xử khá tốt với Ninh Ninh, anh cũng không sợ đo gì, nhiệt tình vươn tay chào Quý Thần Nham: "Đây là em rể đúng không, anh là Tôn Uy-anh cả của Ninh Ninh, đây là vợ của anh, Đào Lệ Bình."
"Chào anh." Quý Thân Nham cởi găng tay ra, nam lấy tay anh chào hỏi.
Khương Tuệ Ninh cũng vội vàng lên tiếng chào: "Em chào anh họ, chị dâu."
"Sao giờ em lại đổi cách xưng hô khác rồi, khi còn nhỏ, em vẫn luôn gọi anh là anh cả mà, sao lại thêm chữ 'họ' làm øì? Kết hôn xong liền không thân với anh cả nữa à?"
Khương Tuệ Ninh cảm thấy người anh họ này cứ loi cha lời choi, nhưng mà cũng bởi vì câu nói này của anh, cô mới biết được quan hệ của cô và anh cả lúc còn nhỏ vô cùng thân thiết, nếu không cũng sẽ không trực tiếp gọi anh cả như vậy.
"Anh cả, hôm nay có khách đến chơi, anh nên chững chạc một chút." Nếu gặp chuyện không biết làm sao thì trước tiên cứ đẩy trách nhiệm trước.
Mà trách nhiệm này nhất định phải do anh cả khiêng, không phải do cô xa lạ mà là do anh không chững chạc.
Lúc này, chị dâu đứng bên cạnh cũng kéo tay áo của anh ấy, mẹ chồng đã nói với cô rằng em rể là một nhân vật lớn, nhìn thấy chồng trẻ con như vậy, thật sự không chững chạc lắm, đến lúc đấy lại thành trò cười cho người khác.
"Chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải để ý đến những thứ xã giao khách sáo thế, em rể thấy có đúng không?” Tôn Uy vô cùng tùy tính, nói xong muốn vươn tay khoác lên bả vai của Quý Thần Nham, kết quả sau khi vươn tay lên mới nhận ra răng Quý Thân Nham quá cao, cho nên anh ay quay đầu trực tiếp ôm lấy vai của Quý Tử Thư.
Mặc dù Quý Tử Thư thấp hơn bố mình một chút, nhưng vẫn cao hơn Tôn Uy, thằng bé bất ngờ bị Tôn Uy ôm lấy, theo phản xạ hơi khom người xuống một chút.
"Ôi chao, đây là con trai của em rể nhỉ, chàng thanh niên trẻ rất đẹp trai, cháu tên gì ý nhỉ?"
Quý Tử Thư ổn định thân thể, hơi đứng thẳng lên nói: "Quý Tử Thư."
"Nào, đến đây, cháu trai lớn Tử Thư, em rể em gái hai đứa nhanh vào nhà đi, hôm nay bố mẹ anh đã nấu một bàn thức ăn lớn rất ngon đấy, họ đang đợi nhà em đến đấy."
Khương Tuệ Ninh phát hiện ra rằng người anh họ này của mình có chút nhiệt tình quá mức.
Cô liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, thái độ của anh vẫn rất dịu dàng và bình tĩnh.
Đào Lệ Bình lúng túng liếc nhìn chồng mình đang kéo Quý Tử Thư vào nhà, vội vàng nói: "Đồng chí Quý, mời anh vào nhà ngồi."
Quý Thần Nham mỉm cười đáp lại.
Thư ký Trương đứng phía sau giúp họ xách quà, khi Đào Lệ Bình muốn vươn tay xách giúp thì thư ký Trương từ chối nói: "Không sao, để mình tôi xách vào là được rồi."
Khương Tuệ Ninh cũng vội vươn tay ôm lấy cánh tay của Đào Lệ Bình, nói: "Chị dâu, đồ vật đều rất nặng, cứ để cho họ xách vào đi."
Đào Lệ Bình mỉm cười nhìn cô em họ xinh đẹp trước mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người em họ này, quả thực đúng như những gì mà mẹ chồng cô đã nói, trông giống như một nàng tiên.