Chương 84: Mãi Là Anh Em
Chương 84: Mãi Là Anh EmChương 84: Mãi Là Anh Em
Cô lại nhất nhìn người em rể đứng bên cạnh, trông cũng rất đẹp trai phong độ, hai người họ quả thực rất xứng đôi.
Quý Tử Thư bị Tôn Uy ôm lấy, loạng choạng bước vào trong sân, trên đường đi lại còn bị hỏi rất nhiều câu hỏi.
"Cháu trai lớn, cháu có biết uống rượu không?"
"Cháu trai lớn, cháu đã có người yêu chưa?"
Quý Tử Thư: .. Nhiệt tình và tự quen thuộc có phải là truyền thống của nhà họ hay không? Nhưng mà nhà họ rất vui vẻ.
Lúc bước vào trong nhà, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ông ngoại, cậu và còn anh họ thứ hai, cùng với hai đứa con của anh cả, đứa thứ nhất là một cô bé tầm 5-6 tuổi, đứa thứ hai làm cậu con trai chưa đầy một tuổi, lúc này đang nằm trong phòng ngáy o o.
Rõ ràng đây cũng không phải là người thân của cô, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy ông ngoại, trong lòng cô lập tức dâng lên cảm giác vô cùng thân thiết, vội vàng chạy đến ôm ông ngoại không chịu buông ra.
Ông ngoại cô năm nay đã ngoài 70 tuổi, nhưng bận không cũng là một bác sĩ, biết cách chăm sóc sức khỏe cho nên nhìn qua trông vẫn có vẻ trẻ hơn tuổi, trông như khoáng 60 tuổi: "Ôi chao, Ninh Ninh của chúng ta sao vẫn còn làm nũng như hồi còn nhỏ thế, để ông ngoại nhìn xem nào, cô gái lớn rồi mà vẫn còn làm nũng nữa."
"Ông ngoại, con nhớ ông lắm." Sau khi Khương Tuệ Ninh nói xong câu này bản thân cô cũng hơi giật mình, chẳng lẽ em là do cô đã nhập tâm quá sâu vào vai diễn này sao?
Lúc này cậu cũng từ trong bếp đi ra, trên người cậu còn đeo một cái tạp đề, trên tay cầm muôi múc thức ăn, nói: "Ninh Ninh đến rồi à."
"Cậu ơi" Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ của cậu mình, truyền thống bao đời nay của nhà cô là đàn ông nấu cơm.
Khương Tuệ Ninh lại lần lượt giới thiệu Quý Thần Nham và Quý Tử Thư cho mọi người, sau khi cả nhà chào hỏi làm quen với nhau xong, buổi họp mặt gia đình hôm nay cũng chính thức bắt đầu.
Quý Thần Nham không hổ danh là lãnh đạo lớn, không chị chuẩn bị quà viếng thăm, còn chuẩn bị cả bao lì xì cho hai đứa con nhà anh họ.
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, ước tính trong đó có khá nhiều tiền.
Nhưng mà trong lòng cô lại nảy sinh nghi vấn, không phải anh đã đưa hết sổ tiết kiệm của mình cho cô rồi sao? Vậy số tiền này của anh ở đâu ra? Có phải anh ấy đang giấu quỹ đen?
Anh họ và chị dâu tỏ ý không cần, cuối cùng sau mấy lần đưa đây họ mới nhận lấy.
Dù sao chuyến thăm hôm nay, lần đầu tiên gặp mặt coi như đã thành công tốt đẹp.
Tiếp theo chính là đợi đến bữa cơm.
Anh họ và chị dâu đã đi theo cậu và mợ vào phòng bếp để hỗ trợ, ông ngoại thì kéo Quý Thần Nham vào trong phòng để nói chuyện.
"Ninh Ninh, em ở Đông Thành đã quen chưa?"
Anh họ thứ hai, Tôn Thừa là một bác sĩ nhi khoa, năm nay mới được bổ nhiệm làm việc trong bệnh viện.
Tính cách của anh ấy và anh họ lớn khác nhau như trời với đất, là một người vô cùng ít nói, vừa rồi anh ấy chỉ chào hỏi một câu, bây giờ thấy không có ai, anh ấy mới bước lên nói chuyện với Khương Tuệ Ninh.
"Em đã quen rồi ạ." Khương Tuệ Ninh cười nói.
Tôn Thừa mỉm cười nói: "Đã quen rồi là được, ngày thường nếu không có chuyện gì thì phải thường xuyên đến đây chơi nhé, trong nhà vẫn giống như hồi trước, em vẫn mãi là em gái của anh và anh cả."
Khương Tuệ Ninh nhớ rằng trong sách có viết nhà có hai người trước kia ở cùng một thành phố, khi cô được tầm 10 tuổi nhà họ mới chuyển di sau đó lại đúng dịp xảy ra cuộc đại cách mạng, sau khi chuyến đi, hai nhà cũng ít liên lạc với nhau hơn, quanh năm chị liên lạc qua thư từ nhưng nhìn dáng vẻ này có thể thấy được tình cảm giữa họ vẫn không hề suy giảm Ít nhất cô cảm thấy cả nhà của cậu đối xử với cô rất tốt.
"Vâng ạ." Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.
Lúc hai người họ đang nói chuyện, thì Tôn Thiến Thiến-con gái của anh cả chạy vào, ôm lấy chân của Khương Tuệ Ninh và hét lên: "Cô ơi, cô mau đến giúp con, con đấu không lại anh trai rồi."