Người đàn ông kia biết Vương Kim tàn nhẫn độc ác, chỉ e là gã ta còn chưa kịp ra tay thì đầu cũng đã nở hoa giống như đồng bọn.
Gã ta thật sự không thể nào hiểu nỗi, rõ ràng tên mập này đã trúng đạn rồi, vì sao trông lại giống như không có vấn đề gì thế?
Không lẽ là bởi vì không b.ắ.n trúng vị trí nguy hiểm sao?
Nhưng mà nhìn quần áo đã ướt đẫm m.á.u và gương mặt không còn chút m.á.u của Vương Kim, rõ ràng anh ấy phải bị thương nặng rồi mới đúng.
Gã ta không dám đánh cược.
Dưới ánh nhìn kiên định lại lạnh lùng của Vương Kim, gã quăng s.ú.n.g ra ngoài.
Vương Kim quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh.
Trạng thái của Diệp Ninh cũng không tốt lắm, nhưng mà cô cũng lập tức hiểu ý của Vương Kim, cầm lấy khẩu s.ú.n.g từ trong tay của người đàn ông.
Nhìn thấy Diệp Ninh có súng, thần kinh đang căng chặt của Vương Kim rõ ràng thả lỏng lại.
Diệp Ninh để ý thấy cơ thể của anh ấy vẫn còn run nhẹ.
Cho nên anh ấy vẫn đang cố chống cự!
“Xuống xe!”
Vương Kim cố gắng làm giọng nói của mình nghe vẫn có vẻ rất hùng hồn.
Người đàn ông kia ước gì có thể nhanh chóng chạy xuống, vội mở cửa xe ra đi ra ngoài.
Diệp Ninh nhìn thấy Vương Kim lại giơ s.ú.n.g lên, nhắm thẳng vào bóng dáng người đàn ông ở bên ngoài.
Anh ấy hoàn toàn không có ý định tha cho người kia!
Diệp Ninh nín thở, không làm bản thân phát ra bất cứ âm thanh gì.
Một giây.
Hai giây.
Tay Vương Kim bắt đầu nhịn không được run rẩy, mà người đàn ông kia hình như ý thức được Vương Kim sẽ không bỏ qua cho gã, liều mạng bỏ chạy, kéo dãn khoảng cách.
Pằng!
Tiếng s.ú.n.g vang lên, người đàn ông ngã xuống ở khoảng cách cách bọn họ chừng trăm mét!
“Cô... Đừng nhúc nhích!” Vương Kim dặn dò, cố đi về phía người đàn ông kia.
Mỗi khi anh ấy bước một bước, đều sẽ có m.á.u chảy xuống.
Diệp Ninh đã đoán được anh ấy muốn làm gì, nhưng hiện tại cô càng để ý đến vết thương của Vương Kim hơn.
Pằng pằng!
Tiếng s.ú.n.g điếc tay trong đêm đen tối om, cực kỳ khủng bố.
Vương Kim b.ắ.n thêm hai phát, xác định đối phương đã c.h.ế.t thật rồi.
Cơ thể của anh ấy cũng đã đến cực hạn, muốn quay về trong xe, nhưng mà hai mắt đã tối sầm.
“Vương mập!”
Diệp Ninh không rảnh lo sợ hãi xác chết, chạy như bay đến bên cạnh anh ấy.
Cô hoảng loạn xé làn váy, muốn tạm thời buộc chặt miệng vết thương cho anh ấy, cản không cho m.á.u chảy ra ngoài.
“Anh nhất định phải cố lên...”
TBC
Vương Kim há to miệng thở hổn hển, một khi thả lỏng lại thì đã không thể nào đứng dậy nổi nữa.
“Nghe lời tôi, mau lái xe về... nhanh lên...”
Hiện tại bọn họ đang ở ngoại ô thành phố, mà nơi này vẫn rất nguy hiểm, chỉ có nhanh chóng quay về trong thành, mới coi như thật sự an toàn.
Nhưng anh ấy cũng biết muốn quay về thành sẽ khó khăn đến mức nào, trên ghế phụ còn có một người vừa mới bị anh ấy b.ắ.n nát đầu, hơn nữa anh ấy cũng không xác định được Diệp Ninh có biết lái xe hay không?!
Nhưng anh ấy thật sự chịu không nổi nữa, nói xong câu đó thì đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Diệp Ninh lại hoảng loạn, nhưng cô lại càng rõ ràng, hành động tiếp theo đó của cô sẽ quyết định sự sống c.h.ế.t của Vương Kim.
Cô đầu tiên là nhanh chóng băng bó vết thương cho Vương Kim, sau đó lại kéo anh về lại bên cạnh xe.
Khi cô nhìn thấy xác c.h.ế.t trên ghế phụ, cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà nôn khan.
Hai tay cô phát run kéo xác c.h.ế.t xuống xe, chờ làm xong những chuyện này, toàn bộ mọi mùi hương cô ngửi được đều biến thành mùi m.á.u tanh nồng.
Làm xong tất cả mọi chuyện, đầu óc của cô đã trống rỗng.
Xe khởi động, hình như cuối cùng cũng có hi vọng, nhưng mà giây tiếp theo khi cô nhìn thấy đồng hồ đo bình xăng liên tục cảnh báo thì trong lòng lại trầm xuống.
Xăng trong bình đã không còn bao nhiêu, chắc chắn không đủ để chạy về thành.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Diệp Ninh cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ, nếu đi bộ về, ít nhất cũng mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ, nhưng tình hình hiện tại của Vương Kim, đừng nói là hai tiếng, đến cả một tiếng cũng chịu không nổi.