Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1026

Hai mắt cô đỏ ngầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết có phải cô bị ảo giác hay không, không ngờ lại nhìn thấy cách đó không xa có một loạt phòng ốc như ẩn như hiện.

Cô đã không còn sự lựa chọn khác, đạp mạnh chân ga chạy về phía bên kia...

Đêm khuya, hơn nửa cái kinh thành đều đèn đuốc sáng trưng.

Không chỉ công an được xuất động mà còn có cả quân đội.

Dưới tình huống bọn họ biết rõ Trịnh Toàn Cường sẽ muốn hại Diệp Ninh, vậy mà vẫn cứ để gã cướp mất Diệp Ninh ngay trước mặt, lãnh đạo hai bên biết được đều giận tím mặt.

Vừa lên án mạnh mẽ sự vô năng của công an, lại tức giận trước sự kiêu ngạo và khiêu khích của Trịnh Toàn Cường.

Trịnh Toàn Cường vượt ngục xong cũng không chạy trốn mà lại lẩn trốn lâu như thế, muốn trả thù Cố Phong, hành vi như thế cũng đã đủ để chứng minh sự điên cuồng của gã.

Hơn nữa chuyện này còn phát sinh ở kinh thành, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt trong xã hội.

“Tìm! Dùng hết toàn bộ lực lượng, nhất định phải cứu Diệp Ninh về!”

Đại lãnh đạo tức giận phát ra mệnh lệnh.

Đêm hôm nay toàn thành đều bị giới nghiêm, lòng người hoảng sợ, ai nấy đều bàn tán xôn xao.

Lúc mới bắt đầu chỉ lục soát khắp toàn thành, sau đó dần mở rộng phạm vi, tất cả các lực lượng có thể xuất động đều đã được xuất động.

Trịnh Hồng Xương đang ngủ ngon thì bị cuộc điện thoại từ kinh thành gọi đến làm bừng tỉnh.

Nghe được tin tức khách sạn kinh thành cháy to, Diệp Ninh mất tích xong, ông ấy suýt chút nữa đã chửi ầm lên.

Quả nhiên chuyện ông ấy lo lắng nhất đã xảy ra!

Trịnh Hồng Xương cúp máy, lập tức liên lạc với bộ chỉ huy quân khu, làm bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tìm được vị trí của Cố Phong, hơn nữa mang tin tức Diệp Ninh đã xảy ra chuyện cho Cố Phong biết.

Bộ chỉ huy nhận được mệnh lệnh, lập tức chấp hành.

Lúc này, Diệp Ninh chỉ còn cách mấy căn nhà mà cô nhìn thấy khoảng vài trăm mét.

Dưới ánh trăng bao phủ, đó là một thôn trang.

 

Chỉ có một con đường nhỏ uốn lượn dẫn đến thôn trang, mà xăng trong xe cũng gần như cạn sạch, dừng lại.

 

Diệp Ninh nhìn về phía Vương Kim đang hơi thở thoi thóp, mở cửa xe ra, đi về phía thôn trang.

Hiện tại đang là nửa đêm, chỉ cần đến thôn trang kêu la là có thể làm người dân trong thôn giật mình tỉnh lại, đến lúc đó Vương Kim mới có thể có được cơ hội cứu sống.

Thể lực của cô đã bị tiêu hao cạn sạch từ lâu, toàn là nhờ chấp niệm muốn cứu Vương Kim chống đỡ.

Khi sắp sửa đi đến cửa thôn thì đột nhiên có một bóng người từ trong bụi cỏ lộn xộn bên đường đứng lên.

Trên con đường nhỏ trống trải như ruộng hoang, hơn nữa còn là đêm khuya tĩnh lặng, lại có một bóng người đột nhiên xuất hiện, chẳng khác nào yêu ma quỷ quái xuất hiện.

Diệp Ninh sợ hết hồn, gương mặt phủ đầy mồ hôi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô gần như là phản xạ có điều kiện mà nhắm thẳng s.ú.n.g vào đối phương.

“Ai ở đằng kia?”

Cô dùng giọng nói sắc bén chất vấn, thứ nhất là vì muốn hù dọa đối phương, thứ hai là vì muốn tiếp thêm can đảm cho mình.

Giọng của người đàn ông kia có hơi trầm thấp: “Tôi là thôn dân, là người tốt.”

Bởi vì còn cách một đoạn, cho nên Diệp Ninh không nhìn thấy rõ gương mặt và biểu cảm của người kia.

Nhưng cho dù không nhìn thấy thì cô cũng biết người này rất khác thường.

“Vì sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi...” Người đàn ông kia lắp bắp.

“Mau nói!” Diệp Ninh không có thời gian dây dưa với người này.

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi hẹn người yêu ra đây hẹn hò, nhưng mà cô ấy còn chưa đến.”

Diệp Ninh không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, nhưng mà ngoại trừ nguyên nhân này ra thì đúng là cũng không còn lý do nào khác.

Diệp Ninh muốn đi vào thôn thì nhất định phải đi ngang qua người đàn ông này, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Khi Diệp Ninh càng đến gần, co cũng nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông kia.

Hơn bốn mươi tuổi, gương mặt khá bình thường, nhưng mà đôi mắt kia lại mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ áp lực và khó chịu.

 
Bình Luận (0)
Comment