So với những người khác trong đoàn phim, Ngô Á Thu là tổng đạo diễn, đương nhiên vẫn không thể quá thả lỏng.
Tuy rằng đã quay chụp xong toàn bộ nội dung trong điện ảnh, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều công việc hậu kỳ.
Muốn chế tạo ra một bộ điện ảnh chất lượng cao thì không thể lơ là ở bất cứ phân đoạn nào.
Tất cả các diễn viên đều đã đóng máy.
Ngô Á Thu, Trương Quốc Trụ và các người phụ trách ở các bộ phận trong đoàn phim bắt đầu mở họp nghiên cứu những chi tiết khác.
“Phối nhạc trong điện ảnh cũng là cực kỳ quan trọng, lúc trước tôi đã liên hệ với một vài người soạn nhạc nổi tiếng trong nước chuyên môn soạn nhạc viết lời cho điện ảnh của chúng ta, nhưng mà hiệu quả đều không được như ý cho lắm.”
Lời Ngô Á Thu nói ra làm cho bầu không khí trong phòng họp trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Thật ra tất cả mọi người ở đây đều đã từng nghe các ca khúc đó rồi, tổng thế thì vẫn khá tốt, chẳng qua là Ngô Á Thu có yêu cầu quá cao mà thôi.
Điện ảnh võ thuật vốn dĩ đã có yêu cầu rất cao về ca khúc chủ đề rồi.
Ca khúc vừa phải hào hùng phóng khoáng, lại còn phải thể hiện được nhi nữ tình trường trong giang hồ, thật sự quá khó khăn.
“Đạo diễn Ngô, nếu những ca khúc hiện tại không thể làm ông hài lòng, không bằng chúng ta lại tìm thử xem có nhà soạn nhạc nào mới hay không đi.” Có người đề nghị.
Những nhà soạn nhạc nổi tiếng trong nước đã mang theo phong cách cá nhân quá rõ ràng, ngược lại không mang đến quá nhiều bất ngờ bằng một số ít người mới.
Ngô Á Thu còn chưa phản ứng gì, ngược lại Trương Quốc Trụ đã kích động trước.
“Có phải chúng ta đã quên mất một người vô cùng quan trọng rồi hay không?”
Anh ấy chỉ nói một câu, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Ngô Á Thu hỏi: “Cậu đang nói đến ai thế?”
“Diệp Ninh đó! Chúng ta đều đã biết rõ khả năng sáng tác của Diệp Ninh mà, hơn nữa cô ấy còn là biên kịch của điện ảnh, không có ai quen thuộc với bộ phim này hơn cô ấy. Nếu để cô ấy sáng tác ca khúc chủ đề cho điện ảnh, vậy chẳng phải là cực kỳ thích hợp sao?” Trương Quốc Trụ càng nói càng cảm thấy biện pháp này quá thích hợp, thậm chí còn muốn nhanh chóng chạy đi tìm Diệp Ninh xác định chuyện này.
Ngô Á Thu và những người khác quay sang nhìn nhau, khác với Trương Quốc Trụ vô cùng tin tưởng Diệp Ninh, bọn họ thì vẫn còn có chút phân vân do dự.
Dù sao thì Diệp Ninh cũng chỉ vừa mới sáng tác một ca khúc, hơn nữa còn là tình ca, phong cách khác biệt quá lớn với ca khúc chủ đề của điện ảnh.
Huống chi Diệp Ninh gặp chuyện lớn như thế, tuy rằng hiện tại đã xuất viện, nhưng cơ thể và trạng thái chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn không khôi.
Lúc này đi tìm cô, chẳng khác nào tự tạo thêm áp lực cho cô.
“Chúng ta có thể đi tìm Diệp Ninh thử xem sao, nếu cô ấy không muốn thì cũng không cần phải miễn cưỡng.” Ngô Á Thu cố ý dặn dò.
Trương Quốc Trụ gật đầu, dù sao thì có thêm một sự lựa chọn cũng không phải chuyện xấu gì.
“Còn có một tin tức không tốt cho lắm.” Bên cạnh có một người nghiêm mặt căng thẳng nói, ngay từ đầu anh ta không muốn nói ra vào lúc này, nhưng để mấy người Ngô Á Thu biết sớm thì bọn họ cũng có thể chuẩn bị tâm lý sớm hơn một chút.
“Một tháng sau điện ảnh của đạo diễn Đan Thăng sẽ công chiếu, bọn họ công bố tin tức với bên ngoài rằng, nói chúng ta quay chụp điện ảnh có đề tài giống như bọn họ, còn nói...”
Nói đến đây, giọng nói của người đàn ông kia hơi tạm dừng, lộ ra vẻ mặt khó xử.
TBC
Ngô Á Thu nhướng mày: “Còn nói cái gì nữa?”
“Còn nói kịch bản phim điện ảnh của chúng ta là được diễn sinh ra từ kịch bản của bọn họ.”
Tuy rằng đối phương không nói thẳng là bọn họ sao chép, nhưng mà ý tứ muốn biểu đạt đã cực kỳ rõ ràng, khiến cho hiện tại điện ảnh còn chưa công chiếu, bên ngoài cũng đã xuất hiện một ít ngôn luận không hay.
Công tác bảo mật của đoàn phim Đan Thăng khá tốt, đến tận bây giờ ngoại trừ Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ ra, những người khác hoàn toàn không biết nội dung kịch bản bên kia rốt cuộc là cái gì, cho nên khi nghe được mấy lời đồn đãi đối với điện ảnh, đương nhiên là sẽ để ý.