Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ liếc nhìn nhau, biết rõ những lời đồn kia là từ đâu mà đến.
Nhưng mà bọn họ lại không quá lo lắng.
“Kịch bản mà đạo diễn Đan quay chụp là do Lý Hiểu, Xa Hoành Minh và đạo diễn Ngô cùng nhau sáng tác, mà kịch bản của chúng ta là do một mình Diệp Ninh hoàn thành, đôi bên có chi tiết nào giống nhau hay không, đạo diễn Ngô là người rõ ràng nhất.”
Trương Quốc Trụ nói như thế, rõ ràng là đang cho một người một viên thuốc an thần.
Quả nhiên, mọi người nghe anh ấy nói như thế, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Á Thu, không còn lo lắng gì nữa.
Tất cả mọi người đều dốc hết toàn bộ sức lực cho bộ điện ảnh này, đương nhiên không hi vọng nó bị dính phải bất cứ ngôn luận không hay nào.
Mà lúc này Nghiêm Hân đang ở trong nhà nổi giận đùng đùng.
Một tháng trước ông ta đã nhận được lời mời sáng tác ca khúc của Ngô Á Thu, sáng tác ca khúc chủ đề mang phong cách võ hiệp cho điện ảnh của Ngô Á Thu.
TBC
Có thể tham dự đến chế tác của Ngô Á Thu, ông ta cầu còn không được.
Ông ta tốn hơn nửa tháng trời, cuối cùng mới sáng tác ra một ca khúc làm ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng mà không ngờ rằng sau khi gửi ca khúc đó đi được một tuần, bên Ngô Á Thu lại nói với ông ta, bọn họ không quá hài lòng với ca khúc này.
Vì có thể đạt đến yêu cầu của Ngô Á Thu, ông ta thậm chí còn sửa chữa lại lần nữa.
Nhưng mà ngày hôm qua, ca khúc mà ông ta sửa chữa lại bị trả trở về.
Điều này làm ông ta nổi giận.
Lúc này bảo mẫu lại đi đến nói với ông ta, Đan Thăng và Lý Hiểu đến chơi.
Nghiêm Hân biết dạo gần đây Đan Thăng cũng đang quay chụp một bộ điện ảnh, tuy rằng mức độ nổi tiếng không bằng Ngô Á Thu, nhưng cũng là một chế tác đầu tư không nhỏ.
Ông ta nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, đến phòng khách gặp được hai người bọn họ.
Đan Thăng và Lý Hiểu có thái độ cực kỳ khiêm tốn đối với Nghiêm Hân..
Điện ảnh đã chế tác xong xuôi, bọn họ chỉ còn thiếu một ca khúc chủ đề điện ảnh hoàn mỹ nữa thôi.
“Hiện tại chúng tôi đã liên lạc Phó Trạch Minh biểu diễn ca khúc chủ đề này, có ông Phó và nhà soạn nhạc Nghiêm hợp tác với nhau, chắc chắn sẽ thể hiện ra một ca khúc võ hiệp mà người người đều thích.”
Nghiêm Hân nghe Đan Thăng ông ta đã mời được Phó Trạch Minh đến biểu diễn, đương nhiên cũng có chút động lòng.
Phó Trạch Minh là ca sĩ lâu đời có thực lực nhất trong giới ca hát, có thể mời ông ta biểu diễn, có lẽ bọn họ cũng đã trả giá rất nhiều công sức.
“Trước kia tôi rất hiếm khi thử sáng tác theo chủ đề võ hiệp, không biết có thể đạt đến yêu cầu của đạo diễn Đan hay không?”
Lúc nói ra những lời này, đầu óc của ông ta đã nhanh chóng chuyển động.
Ca khúc mà ông ta sáng tác cho điện ảnh của Ngô Á Thu vừa lúc cũng phù hợp với yêu cầu của Đan Thăng.
Nếu Ngô Á Thu từ chối, vậy thì đưa cho Đan Thăng cũng vừa khéo.
Nhưng mà hiện tại ông ta cũng không hề biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn cố ý khiêm tốn.
Không đợi Đan Thăng mở miệng, Lý Hiểu đã giành trước nói: “Nhà soạn nhạc Nghiêm là nhà soạn nhạc tốt nhất trong nước chúng ta, nếu đến cả nhà soạn nhạc Nghiêm không thể sáng tác ra được, vậy chỉ sợ cũng không có ai có thể sáng tác ra được.”
Mấy lời nịnh bợ này nói cực khéo, Nghiêm Hân vừa mới gặp thất bại ở chỗ Ngô Á Thu lập tức khôi phục lại, trên mặt cũng lộ ra chút ý cười.
“Được rồi. Nếu đạo diễn Đan và biên kịch Lý đã đánh giá cao họ Nghiêm tôi như thế, vậy để tôi thử xem sao.”
Ông ta đã nghe nói điện ảnh của Đan Thăng không chỉ có đề tài giống với điện ảnh của Ngô Á Thu, đến cả thời gian công chiếu cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu từ lâu rồi. Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là điện ảnh của đạo diễn Đan Thăng sẽ công chiếu sớm hơn bên Ngô Á Thu.
Nếu bên Đan Thăng có thể nổi tiếng, như vậy cũng sẽ rất có lợi cho danh tiếng của ông ta.
Đồng thời cũng có thể đánh trả Ngô Á Thu, không phải ca khúc của ông ta không tốt, mà là Ngô Á Thu có mắt không tròng.