“Cái này thì cũng không hẳn. Nhưng mà bên ngoài đồn thổi dữ lắm, ai cũng đang chờ nhìn trò hề của đạo diễn Ngô. Cố tình đạo diễn Ngô lại không thèm làm sáng tỏ lời đồn đãi này, người ta không muốn nghĩ nhiều cũng khó.” Lý Giang nói đến đây, cán cân trong lòng cũng nghiêng về phía Đan Thăng.
Thường Hậu Phát lại không thèm để ý lắc đầu: “Không làm sáng tỏ có lẽ là vì cảm thấy không cần thiết. Nếu ông nói Ngô Á Thu thanh cao, không hiểu cách đối nhân xử thế thì tôi đồng ý. Nhưng mà nếu nói ông ấy sao chép điện ảnh của người khác thì việc này còn cần phải nghiệm chứng lại mới được.”
Lý Giang không ngờ ông ấy sẽ có cái nhìn như thế: “Ông đánh giá đạo diễn Ngô cao thật đấy, vậy tại sao còn từ chối người ta nữa?”
“Hai việc này khác nhau mà. Chúng ta phải chuyện nào ra chuyện đó, tôi từ chối ông ấy là bởi vì hiện tại tôi không có hứng thú với chuyện ca hát.” Thường Hậu Phát ăn ngay nói thật.
Hiện tại trong giới ca hát số người có thể sáng tác cũng chỉ có vài người như thế, viết tới viết lui, đều là bình mới rượu cũ.
Người như ông ấy cũng không cần thiết đi tranh đoạt thị trường với bọn tiểu bối.
Lý Giang bất đắc dĩ mỉm cười: “Ông đó, yêu cầu của ông quá cao rồi. Nhưng mà chuyện của đạo diễn Ngô là thật hay giả thì cứ chờ hai bộ điện ảnh công chiếu là sẽ biết được thôi. Lâu lắm rồi trong giới không náo nhiệt như thế.”
Thường Hậu Phát mặc kệ cái tính nhiều chuyện của ông ấy, lúc đặt quân đen xuống, ván này đã thắng chắc rồi.
“Tôi thắng!”
Lý Giang không cho rằng mình sẽ thua, nhìn bàn cờ một lúc, không thể chấp nhận được.
“Không chơi nữa, nhàm chán!”
Chơi tổng cộng ba ván, thua sạch cả ba, ông ấy vui không nổi.
Thường Hậu Phát thì lại rất vui vẻ, kéo ông ấy lại không cho đi, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể cản lại được.
ống ấy chưa đã thèm quay về phòng sách, dự định viết thư pháp một chút để bày tỏ cảm xúc hiện tạo.
Lúc chỉnh sửa lại bút mực, ông ấy nhìn thoáng qua trên bàn còn đặt một tờ giấy, thuận tay cầm lên.
Không ngờ đó lại là một tờ khúc phổ.
Ngay từ đầu lúc mới nhìn thoáng qua, ông ấy cũng không quá để ý, nhưng mà chờ đến khi nhìn đến khúc sau, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, cuối cùng thậm chí nhịn không được ngâm nga ra thành tiếng.
Ca khúc này... hay thật đó!
Lúc này Trần Bích Lan cũng bưng nước trà vừa mới pha xong lên.
Thường Hậu Phát lập tức hỏi: “Khúc phổ này là của ai mang đến thế?”
Trần Bích Lan đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía tờ giấy trong tay ông ấy.
“Là của đạo diễn Ngô để lại hồi hôm qua.”
Thường Hậu Phát nhíu chặt mày, ý thức được gì đó: “Đây là ca khúc mới mà đạo diễn Ngô muốn mời tôi hát đó hả?”
Lâu lắm rồi Trần Bích Lan mới thấy ông ấy để ý một việc đến thế, đáp: “Chắc là thế.”
“Sao chỉ có khúc phổ thôi vậy, không có lời bài hát sao?” Thường Hậu Phát đã vô cùng sốt ruột muốn biết lời bài hát có thể xứng đôi với làn điệu này hay không.
Trần Bích Lan buông chén trà xuống, nhìn thấy Thường Hậu Phát chỉ cầm một tờ giấy, nhịn không được nỉ non nói: “Tôi nhớ là có đến hai tờ.”
Bởi vì Thường Hậu Phát đã nói là sẽ không nhận lời mời của Ngô Á Thu, cho nên bà ấy cũng không quá để ý đến mấy thứ này, chỉ tiện tay đặt ở đó.
Thường Hậu Phát nghe bà ấy nói có đến hai tờ giấy, lập tức khom lưng đi tìm.
Quả nhiên ông ấy đã tìm được ca khúc viết lời bài hát rơi ở bên dưới.
Lúc cầm lấy, ông ấy cũng hiếm khi có chút chờ mong và căng thẳng.
Trần Bích Lan đứng thẳng ở bên cạnh không dám quấy rầu.
Trong phòng sách lặng ngắt như tờ.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Thường Hậu Phát đột nhiên kích động, nói ba chữ tốt liên tiếp, sau đó nhanh chóng bước đi.
Trần Bích Lan sợ ông ấy xảy ra chuyện gì, lập tức đuổi sát theo sau.
Mãi đến khi nhìn thấy ông ấy đi vào phòng luyện hát, biết là ông ấy muốn làm gì rồi, lúc này mới dừng chân lại, thở phào nhẹ nhõm.
Bắt đầu từ cái ngày ông ấy quyết định nghỉ ngơi đến bây giờ cũng đã hai năm ba tháng, ông ấy chưa bao giờ bước chân vào căn phòng luyện hát này lần nào.
Thật sự không biết rốt cuộc thì ca khúc mà Ngô Á Thu để lại có ma lực gì, lại có thể làm ông ấy phá lệ như thế?!