Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1203

Lưu Mãn trừng mắt liếc nhìn anh ta.

Đúng là đồ vô dụng.

“Đúng là không có pháp luật nào quy định như thế, nhưng mà cô phải biết rằng, nếu như bởi vì gia đình cô làm hại thôn chúng ta không thể sửa đường, vậy cả nhà họ Diệp của cô sẽ trở thành tội nhân của cả thôn.”

Mà thứ anh ta muốn chính là kết quả này.

Diệp Ninh chỉ nhìn anh ta, vô cùng bình tĩnh nhìn sự đắc ý của anh ta.

Mẹ của Lý Cẩu Tử kéo góc áo cô, nói nhỏ: “Diệp Ninh, hiện tại mà lý luận cũng không có tác dụng gì nữa. Cho dù thôn trưởng không đồng ý thì sau này cha mẹ cô sống ở trong thôn cũng sẽ không dễ dàng gì.”

Nói xong lời cuối cùng, bà ấy cũng nhịn không được thở dài.

Không sửa đường, vậy sau này người nhà họ Diệp sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời.

Dựa theo tính cách cứng đầu của Diệp Quốc Sinh, sao ông có thể chịu đựng được cuộc sống kiểu này chứ.

Cho nên cuối cùng ông chắc chắn cũng sẽ đi.

Mẹ của Lý Cẩu Tử sợ Diệp Ninh không rõ chuyện này, dù sao thì cô vẫn còn nhỏ

Nhưng sao Diệp Ninh có thể không biết rõ chứ.

Cố tình Lưu Mãn lại còn cố ý kích thích: “Tôi đã đồng ý cho mọi người bỏ phiếu, đây cũng là nể mặt thôn. Thật ra có bỏ phiếu hay không thì kết quả cũng như thế thôi.”

Anh ta vô cùng tự tin về chuyện này, hơn nữa còn ước gì Diệp Ninh sẽ trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Thôn trưởng có thể cảm nhận được hiện tại Diệp Ninh tức giận và khó xử đến mức nào, nhưng sự việc đã phát triển đến nông nỗi này, đã không thể nào chỉ dùng việc phán xét đúng sai để kết thúc được.

“Diệp Ninh, con về thương lượng với cha mẹ con chút đi? Chúng ta đều sẽ ở đây chờ con.”

Đây là chuyện lớn, dù sao thì vẫn cần trụ cột gia đình là Diệp Quốc Sinh đứng ra quyết định.

 

“Không cần, con có thể quyết định được.” Diệp Ninh nói không lớn, nhưng thái độ lại vô cùng kiên định: “Con đồng ý bỏ phiếu.”

Cô đột nhiên thay đổi thái độ làm cho Lưu Mãn và những thôn dân đứng về phe anh ta đều khịt mũi khinh thường.

Nói tới nói lui nửa ngày trời, cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn đồng ý sao.

TBC

“Thôn trưởng, cô ta đã nói như thế rồi, có phải có thể bắt đầu rồi không?” Lưu Mãn cũng lười đi so đo, sốt ruột chờ không nổi thúc giục.

Thôn trưởng im lặng một giây, quay đầu nói với Mạnh Phàm Chí: “Ông đi tổ chức đi.”

Mạnh Phàm Chí gật đầu, bắt đầu thống kê nhân số cụ thể đang có mặt ở đây, để tiện cho các công việc sau này hơn.

Toàn bộ hành trình Diệp Ninh đều vô cùng bình tĩnh, không có chút lo lắng hay bất an vì có khả năng sẽ bị đuổi ra thôn nào hết.

Nhưng mà chuyện này đến cả thôn trưởng cũng không dám khẳng định.

Ông ấy thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nếu như các bà con trong thôn vì muốn sửa đường mà lấy lòng Lưu Mãn, bỏ nhà họ Diệp, vậy ông ấy cũng không còn cách nào khác.

Dựa theo tình hình của mấy ngày hôm nay, xác suất cuối cùng nhà họ Diệp có thể ở lại chỉ e là còn không đến hai ba mươi phần trăm.

Ông ấy có quan hệ khá thân thiết với thôn trưởng của thôn kế bên, đến lúc đó ông ấy bất chấp tất cả, cho dù mất cái mặt già này thì cũng phải tìm một nơi ở cho nhà họ Diệp ở thôn kế bên, cũng coi như là cho Diệp Quốc Sinh một công bằng.

Sau khi quyết định ý kiến xong, thôn trưởng cũng đã có thể bình tĩnh lại.

Đương nhiên hiện tại tuyệt đối không thể nói ra ý tưởng này.

“Hiện tại nơi này có tổng cộng chín mươi lăm người, nếu cuối cùng số người đồng ý cho người nhà họ Diệp rời đi vượt qua con số bốn mươi tám, vậy là nhà họ Diệp rời đi. Để công bằng, lát nữa tôi sẽ phát cho mỗi người một tờ giấy, bỏ phiếu theo hình thức giấu tên.”

Mạnh Phàm Chí suy xét vô cùng chu đáo, còn cố ý tìm một cái thùng không.

“Đồng ý thì viết một, không đồng ý thì viết chữ không.”

Như vậy cũng đơn giản nhất, dù sao thì trình độ văn hóa của người trong thôn cũng không cao.

 
Bình Luận (0)
Comment