Sau khi nói xong, ông ta lại nhìn về phía Lưu Mạn và Diệp Ninh, hỏi cả hai: “Hai đứa cảm thấy như thế có được không?”
Lưu Mãn không thèm để ý nhún vai, đã nắm chắc phần thắng.
Diệp Ninh gật đầu.
Mạnh Phàm Chí bắt đầu phát giấy, nhưng mà bút có hạn, cho nên người cầm được tờ giấy đều dựa theo thứ tự đến trước bàn viết ý kiến của mình, sau đó trực tiếp bỏ vào trong rương.
Trước khi chính thức bắt đầu bỏ phiếu, thôn trưởng lớn tiếng xác nhận lại lần nữa với Lưu Mãn.
“Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào thì con cũng đều sẽ sửa đường trong thôn chúng ta đúng không?”
“Thôn trưởng, bác không tin tôi đến thế à? Cho dù kết quả thế nào thì tôi cũng đều sẽ sửa đường cho tôn chúng ta, bảo đảm không nuốt lời!” Lưu Mãn mất kiên nhẫn, phối hợp nhắc lại lần nữa.
Mục đích của thôn trưởng chính là vì làm cho các bà con có mặt ở đây nghe rõ, làm cho mọi người không cần phải băn khoăn gì hết, cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà quyết định.
Mà mục đích của Lưu Mãn cũng là vì làm cho những người ở đây đều nghe rõ, anh ta phóng khoáng rộng lượng như thế, sau này sẽ liên tục có chỗ tốt.
TBC
Các bà con đúng là đã nghe rõ ràng.
Mẹ của Lý Cẩu Tử cũng muốn bảo Diệp Ninh nhanh chóng nói gì đó để lôi kéo lấy lòng các bà con xung quanh.
Nhưng Diệp Ninh chỉ lạnh nhạt đứng đó, không nói một lời.
Mẹ của Lý Cẩu Tử thật sự không hiểu được rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ cái gì?
“Bắt đầu đi.” Thôn trưởng lên tiếng, bắt đầu chính thức bỏ phiếu.
Lưu Mãn lười biếng ngồi ở bên cạnh, không hề có chút lo lắng gì về kết quả.
“Diệp Ninh, chúng ta đánh cược thử ha? Nơi này có chín mươi lăm người, tôi cược rằng đến cuối cùng sẽ không có quá mười người đồng ý cho nhà của cô ở lại.”
Đây là sự khinh thường, cũng là đang muốn khiêu khích.
Diệp Ninh lại không thèm nhìn anh ta cái nào.
Lưu Mãn cũng không ngại, nếu hiện tại sau m.ô.n.g anh ta có cái đuôi thì nó đã nhếch lên trời từ lâu rồi.
Phân đoạn bỏ phiếu kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ, chín mươi lăm người mới hoàn thành xong trình tự bỏ phiếu này.
Thôn trưởng ra hiệu cho Mạnh Phàm Chí đã có thể bắt đầu kiểm phiếu rồi.
Xung quanh vô cùng yên ắng.
Mọi người đều vô cùng tò mò với kết quả cuối cùng.
Mẹ của Lý Cẩu Tử vẫn cứ đứng thẳng ở bên người Diệp Ninh.
Bà ấy bỏ phiếu cho nhà họ Diệp ở lại, nhưng mà người khác như thế nào thì rất khó mà nói.
“Diệp Ninh, con cũng đừng có hồi hộp, vẫn còn hi vọng.”
Lời này bà ấy nói ra chẳng có chút tự tin gì.
Diệp Ninh ngược lại có vẻ như không quan tâm cho lắm, chỉ chờ đợi kết quả cuối cùng.
Mạnh Phàm Chí thò tay vào thùng giấy lấy ra tờ giấy đầu tiên, đọc lấy nội dung bên trên.
Ánh mắt ông ta hơi d.a.o động, nằm trong dự đoán.
“Đồng ý nhà họ Diệp rời thôn.”
Ông ta vừa nói vừa mở tờ giấy ra đưa sang trước mặt mọi người, nhất là muốn làm cho Lưu Mãn và Diệp Ninh nhìn thấy rõ.
Lưu Mãn thật sự vô cùng kích động, cơ bắp trên miệng hưng phấn đến run rẩy.
Anh ta đã bắt đầu tưởng tượng ra được hình ảnh người nhà họ Diệp mặt xám mày tro bị đuổi ra khỏi thôn rồi.
Thôn trưởng thở dài thườn thượt.
Lúc này Mạnh Phàm Chí đã bắt đầu công bố tờ giấy thứ hai.
“Vẫn là đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”
Hai lá phiếu liên tiếp đều là làm nhà họ Diệp rời thôn, tất cả mọi người có mặt ở đây hình như đều đã đoán được kết quả, cho Diệp Ninh một ánh mắt thương hại.
Đương nhiên cũng có một ít người là muốn bỏ đá xuống giếng.
Diệp Ninh hoàn toàn ngó lơ những ánh mắt này.
Tốc độ của Mạnh Phàm Chí rất nhanh, lập tức mở lá phiếu thứ ba ra, lần này ông ta hơi khựng lại.
“Không đồng ý nhà họ Diệp rời thôn.”
Cuối cùng cũng có ý kiến khác, bầu không khí cũng đã xảy ra sự thay đổi vô cùng vi diệu.
Cán bộ trong thôn phụ trách kiểm kê phần không đồng ý lập tức vạch ra một nét bút.
Biểu cảm trên mặt Lưu Mãn hơi cứng lại trong tích tắc, nhưng mà anh ta lại nhanh chóng điều chỉnh lại, cười lạnh.
Nơi này có chín mươi lăm người, có mấy người đứng về phe nhà họ Diệp thì cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng mà điều này tuyệt đối cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.