“Tại sao con bé đi lâu như thế mà còn chưa về nữa?”
Triệu Thu Phân đứng ở trước cửa nhà, duỗi dài cổ nhìn tới nhìn lui quanh hẻm.
Diệp Quốc Sinh cũng không vào nhà, ông cứ ngồi trong sân hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Khổng Giai còn phải chăm con, chỉ có thể ở trong phòng chờ.
Diệp Đống đi đến bên cạnh Triệu Thu Phân khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ cũng đừng có đi tới đi lui ở chỗ này nữa, mẹ vào trong nhà ngồi chờ với cha con đi.”
Mắt Triệu Thu Phân đỏ lên: “Chị của con đi được gần một tiếng đồng hồ rồi, sao mẹ có thể ngồi yên được chứ? Con mau chạy đến đại đội xem thử đi!”
Thật ra Diệp Đống cũng đang nói thầm trong lòng, theo lý thuyết thì cũng không nên lâu như thế chứ?
“Chị của con bảo con ở nhà trông cha mẹ.”
Triệu Thu Phân sốt ruột, vỗ lên đầu của cậu.
TBC
“Cha mẹ thì có gì đẹp mà trông, con đi xem chị của con đi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì...”
Câu nói tiếp theo đó bà cũng không nói nên lời nữa.
Diệp Đống vừa vuốt đầu vừa nhìn về phía Diệp Quốc Sinh ở cách đó không xa.
“Con đi đi.” Diệp Quốc Sinh cũng lên tiếng, Diệp Đống không dám không đi.
“Vậy cha mẹ nhớ ở yên trong nhà đó, đừng có thêm phiền cho chị của con nữa!”
Trước khi đi ra ngoài cậu cũng không quên dặn dò.
Diệp Quốc Sinh đã nâng m.ô.n.g lên, lại im lặng đặt m.ô.n.g xuống.
Nghĩ đến lời dặn dò của Diệp Ninh trước khi rời đi, ông vẫn cố nén tâm trạng bực bội, tiếp tục chờ đợi.
Trong đại đội.
Việc kiểm phiếu đã tiến hành hơn phân nửa..
Bầu không khí cả trong lẫn ngoài đều trở nên vô cùng căng thẳng.
Vẻ mặt của mỗi một người ở đây đều vô cùng quái lạ.
Mạnh Phàm Chí vẫn cứ tiếp tục nói: “Không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”
“Đồng ý nhà họ Diệp rời thôn.”
“Không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”
“Vẫn cứ không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”
...
Sau khi ông ta nói xong một câu, sắc mặt của Lưu Mãn lại càng khó coi hơn một chút.
Toàn bộ vẻ đắc ý và ngông cuồng lúc trước đã bị vẻ áp lực, tức giận và vặn vẹo dần dần thay thế.
Đám cho săn đứng ở bên cạnh anh ta cũng có vẻ mặt cực kỳ xuất sắc, ngoại trừ kinh ngạc ra thì không ai dám thở mạnh chút nào.
Sợ rằng bản thân mình sai lầm gì, làm Lưu Mãn càng oán giận hơn.
Thôn trưởng và các cán bộ trong thôn ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên cũng không ngờ rằng tình huống sẽ thành ra thế này.
Nhưng mà không đến thời khắc cuối cùng thì không ai có thể nói trước được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Lại vài phút trôi qua, Mạnh Phàm Chí lấy ra phiếu thăm cuối cùng.
“Không đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn.”
Người phụ trách ghi chép đã tổng kết xong rồi, nhìn chằm chằm vào cuốn vở vài giây.
“Đã kiểm phiếu xong, có thể tuyên bố kết quả rồi.” Giọng của Mạnh Phàm Chí lại vang lên.
Tuy rằng còn chưa có con số chính xác, nhưng mà số phiếu đại khái là bao nhiêu thì trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng.
Không đợi Lưu Mãn phản ứng lại, cán bộ phụ trách ghi chép trong thôn đã lên tiếng.
“Đồng ý cho nhà họ Diệp rời thôn có hai mươi ba phiếu, không đồng ý bảy mươi hai phiếu!”
Đối với kết quả như thế, trước khi bắt đầu, tất cả mọi người đều không ngờ đến, tương tự, Lưu Mãn cũng hoàn toàn không thể nào chấp nhận được.
Thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mặt thả lỏng lại vui mừng.
Trước kia ông ấy đã lo lắng dư thừa rồi, các bà con trong thôn đều có tam quan chính xác, có thể phân biệt được cái gì là đúng, cái gì là sai.
Đương nhiên kết quả này cũng có một phần nguyên nhân là vì Lưu Mãn đã chính miệng đồng ý, cho dù kết quả như thế nào anh ta cũng sẽ sửa đường cho trong thôn.
Đã không có chuyện này uy hiếp, mọi người mới có thể đưa ra lựa chọn theo đúng ý nghĩ của mình.
Mẹ của Lý Cẩu Tử cũng vui vẻ muốn chết: “Diệp Ninh, các bà con trong thôn chúng ta đều có ánh mắt sáng như tuyết, nhà của con không cần phải rời thôn nữa rồi!”