Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1206

Đáy mắt Diệp Ninh hiện lên chút ý cười nhàn nhạt, đồng thời trong lòng cũng đã có quyết định.

Quyết định của cô là chính xác.

“Gian lận! Nhất định là gian lận!”

TBC

Bầu không khí nhẹ nhàng chỉ kéo dài mười mấy giây thì đã bị tiếng quát mắng tức muốn hộc m.á.u của Lưu Mãn ngắt ngang.

Anh ta tức giận trừng to mắt, cổ nổi gân xanh.

“Tôi không chấp nhận kết quả này!”

Trong một năm qua, anh ta ở thôn giống như cá gặp nước, mỗi người đều cúi đầu nghe lời anh ta, tại sao bây giờ lại không đứng về phe của anh ta chứ?!

Hiện tại thôn trưởng cũng đã tự tin hơn: “Là chính miệng con đồng ý bỏ phiếu quyết định, quá trình cũng là con tận mắt nhìn thấy, gian lận ở chỗ nào?”

Giấy trắng mực đen, lại do chính tay mọi người viết ra, đây là thứ có thể phản ánh ý kiến của mọi người trong thôn tốt nhất.

Ngực Lưu Mãn phập phồng kịch liệt, vẻ mặt càng thêm đáng sợ.

Anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mỗi một người nơi đây.

Người bị anh ta nhìn thấy lập tức cúi đầu, vẫn cứ giống như trước kia, không có bất cứ kẻ nào dám cãi lời anh ta, dám phản kháng anh ta.

Chẳng qua sự im lặng lần này đối với anh ta mà nói nó đã biến thành một sự châm chọc cực lớn.

“Được, được lắm, mấy người! Mấy người thật sự, được lắm!”

Anh ta gằn từng chữ một, vừa nói vừa tự vỗ tay.

Gương mặt anh ta đều vặn vẹo, ước gì có thể lôi hết mấy kẻ dám “phản bội” anh ta ra ngoài, bầm thây vạn đoạn.

Mỗi người đều cố gắng rụt người lại, rời khỏi phạm vi của anh ta.

Thôn trưởng thấy anh ta thẹn quá hóa giận cũng không hề kinh ngạc chút nào, trong hơn một năm qua, anh ta luôn làm mưa làm gió trong thôn, rõ ràng là đã tự coi mình là ông vua không ngai trong thôn rồi.

Hiện tại anh ta nhận được kết quả như thế, đương nhiên là không thể nào chấp nhận được.

 

Nhưng mà kết quả vẫn cứ là kết quả.

“Lưu Mãn, con cũng có hận thù sâu năng gì với người nhà họ Diệp đâu, chuyện gì bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi.”

Lưu Mãn giống như pháo đốt bị bật lửa, cảm xúc trực tiếp sụp đổ.

“Tôi không bỏ qua!”

Anh ta gầm lên giận dữ, kinh thiên động địa.

“Nếu mấy người đều đã lựa chọn nhà họ Diệp, vậy thì tốt lắm! Sau này tôi sẽ không bỏ ra một xu nào cho trong thôn nữa, mấy người tự sinh tự diệt đi thôi!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi hăm dọa, sau đó muốn rời đi.

Thôn trưởng, cán bộ trong thôn và các bà con trong thôn đều kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến chuyện anh ta sẽ lật lọng.

Thôn trưởng cũng sốt ruột: “Lưu Mãn lúc nãy chính miệng con đã đồng ý...”

Lưu Mãn đã bị lửa giận làm mụ mị đầu óc, tức giận ăn nói thô tục: “Hiện tại bố mày không muốn đồng ý nữa đó, được chưa? Mấy người tưởng tôi là thằng ngốc sao? Không chỉ có sau này bố mày không bỏ thêm một xu nào cho trong thôn, mà đến cả số tiền lúc trước dùng để sửa chữa đại đội, mấy người cũng phải nôn ra hết cho bố, không được thiếu một đồng!”

Anh ta còn chưa nói hết câu thì đã nổi giận đùng đùng nhanh chóng rời đi.

Anh ta rời đi, xung quanh rơi vào sự yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.

Mãi đến khi có một cán bộ trong thôn méo mặt đầu tiên hỏi: “Thôn trưởng, việc này, việc này phải làm thế nào đây?”

Chuyện sửa đường coi như xong, đào giếng càng là nằm mơ, lại còn phải trả lại tiền đã sửa nhà trong đại đội lúc trước, nhưng mà trong thôn làm gì có tiền chứ.

“Mấy người như thế là đáng đời! Đắc tội Lưu Mãn, không còn chỗ tốt gì nữa, đây chẳng phải là kết quả mà mấy người muốn sao!” Lý Kiệt gân cổ lên trách cứ.

Nhưng mà anh ta cũng không dám nói thẳng những lời này với thôn trưởng và các cán bộ trong thôn, mà chỉ châm chọc những bà con khác trong thôn thôi.

Những bà con trong thôn cũng không ngờ rằng Lưu Mãn sẽ làm như thế, vừa khinh thường và tức giận đối với Lưu Mãn, cũng vô cùng hối hận.

Đạo đức làm bọn họ quyết định giữ nhà họ Diệp lại, nhưng mà nếu so sánh với ích lợi của bản thân, đại đa số mọi người đều sẽ chọn cái thứ hai.

Nhưng mà hiện tại việc đã đến nước này, có nói cái gì nữa thì cũng không có tác dụng.

 
Bình Luận (0)
Comment